Tiêu Trạm thở dài: “Có đôi khi mấy đứa nhỏ nhớ đến thời thơ ấu của chúng . Ai ngờ xảy nhiều chuyện như thế. Thời gian trôi qua nhanh quá, trong vô thức bọn nhỏ cũng lớn, chúng đều già cả !”
Thụy vương vẻ buồn bã mặt Tiêu Trạm, chuyển chủ đề, cố ý : “Hoàng thiên thu đang thịnh, chuyện gì?”
Quả nhiên Tiêu Trạm chọc : “Mấy năm nay học điều , những lời khách sáo .”
Nụ của hai khiến cho sự ngăn cách khi nhiều năm gặp tan biến sạch sẽ, giống như trở về năm đó lúc còn ở trong cung.
Thụy vương là tài hoa từ nhỏ, nhưng mà Thục phi là mẫu phi của dã tâm gì. Hắn theo mẫu nên cũng ảnh hưởng, cũng ham nhiều quyền lực. Hơn nữa, từ nhỏ quan hệ với hoàng , chỉ một lòng vương gia tiêu d.a.o tự tại.
Nếu hỏi hối hận , đương nhiên là . Hắn từng nghĩ dựa năng lực của thì chắc sẽ kém hơn hoàng . Năm đó, nếu như giành giật một phen, lẽ kết quả sẽ khác, nhưng chẳng mấy chốc ném suy nghĩ khỏi đầu. Trong lòng của tôn kính hoàng , từ đầu đến cuối vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của , để cho vượt qua. Có điều, từng suy nghĩ như thế, cuối cùng vẫn chút cam lòng.
hôm nay thấy Đại Chu thiên hạ thái bình, thấy hoàng quản lý đất nước phồn vinh, chút cam lòng của cũng dần tan biến. Hắn thể hơn , song may mà từ đầu đến cuối vẫn giữ bản tâm của , phạm sai lầm thể tha thứ, mới giây phút mỹ mãn ấm áp như bây giờ.
Đang lúc hai trò chuyện, Trương Lễ khom trong điện: “Bệ hạ, trưởng công chúa Nguyên Gia và trưởng công chúa Nhạc Bình đến.”
“Ồ?” Tiêu Trạm bất ngờ: “Hai bọn họ cùng đến ?”
Trương Lễ : “Vâng, bây giờ hai vị điện hạ đang ở trong ngự hoa viên, phái nô tài thông báo một hồi sẽ đến bái kiến bệ hạ.”
Tiêu Trạm dậy: “Không cần vẽ vời thêm chuyện, hai chúng cùng ngự hoa viên .”
Thụy vương gật gật đầu. Tiêu Trạm cũng ngự liễn, hai cùng qua.
Vì vạn thọ nên trong ngự hoa viên bày các loại hoa cỏ trân quý từ sớm, các loài hoa ganh đua sắc vô cùng động lòng . Hai ở xa xa thấy tiếng của Nhạc Bình và Nguyên Gia.
Tiêu Trạm và Thụy vương , hai đều kinh ngạc. Năm đó, khi Nhạc Bình xảy chuyện, cả giống như đổi tính cách, ở ẩn ngoài. Ngoại trừ thỉnh thoảng nàng tiến cung bạn với Thục thái phi thì cả ngày đều ở trong phòng niệm kinh, trầm tĩnh . Tiếng tùy như thế bọn họ còn từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-468-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Mê Truyện Dịch
Đợi khi đến gần mới thấy hai dẫn theo một tiểu cô nương chơi đùa trong vườn hoa.
Đứa nhỏ chỉ hai ba tuổi, mặc áo ngắn đỏ rực, đầu còn đội mũ đầu hổ. Khuôn mặt trắng nõn tròn trịa giống với mì vắt lên men, đôi mắt to tròn vo, đáng yêu đến mức khiến lòng tan chảy.
Nguyên Gia cầm một miếng bánh quế hoa quơ quơ mặt con bé, : “Đoàn Đoàn, ăn bánh ngọt ?”
Đoàn Đoàn ngửa đầu, ánh mắt theo bánh quế hoa, đó nhíu mũi rõ: “Anh bánh ngọt bánh ngọt, ăn cơm ăn cơm.”
Nhạc Bình và Nguyên Gia ngả nghiêng, một tay Nguyên Gia ôm Đoàn Đoàn lòng, đùa con bé nữa, một tay nàng đút bánh quế hoa miệng con bé.
Thụy vương tò mò : “Đây là hài tử nhà ai?”
Nhạc Bình đang , Nguyên Gia cản nàng . Nguyên Gia với Tiêu Trạm và Thụy vương: “Không bằng hai hoàng đoán thử xem?”
Thụy vương thấy đứa nhỏ quen mặt, đoán tuổi, đó về phía Nguyên Gia thăm dò hỏi: “Là con của Diễn Chi ?”
Nguyên Gia lắc đầu : “, mặt Nhạc Bình cũng nở nụ : ” Xem Nhị ca và cũng như .”
Tiêu Trạm vẫn gì trầm ngâm một lát, đó : “Đây là… Con của Trạch Mộ và Thanh Ninh.”
Nguyên Gia khẽ gật đầu.
Thụy vương giật : “Là phụ…” Hắn phản ứng kịp, hạ giọng : “ chẳng mấy năm bọn họ du lịch các nơi ? Hồi kinh khi nào thế?”
Sau khi Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh thành hôn thì bọn họ ở kinh thành lâu mà lựa chọn rời . Việc chỉ vì bọn họ cố kỵ phận đặc biệt của , ở kinh thành lâu dài cũng chắc là chuyện . Quan trọng hơn là đối với bọn họ mà , bọn họ cảnh vật ở chỗ cao nhất , đời cần lặp nữa. Trùng hợp là Cố Thanh Ninh xem non sông xinh xung quanh, vì thế Cố Trạch Mộ chọn cùng nàng.