Cố Trạch Mộ nàng đang lo lắng điều gì, bất đắc dĩ : “Ta , ầm ĩ với là . Nếu hung hăng càn quấy thì nhượng bộ là .”
Cố Thanh Ninh mặc dù Cố Trạch Mộ bụng nhưng luôn giữ lời. Hắn thế nên nàng cũng yên lòng.
Phụng Triển đang cùng Đoàn Đoàn chơi ở trong sân. Mấy ngày ở chung , thể là Đoàn Đoàn vô cùng thích cữu cữu lớn tuổi , ngay cả cha ruột cũng bỏ qua một bên. Chuyện Cố Trạch Mộ nhớ tới Tiêu Trạm và Nguyên Gia khi còn bé, trong lòng vô cùng ấm ức.
Mê Truyện Dịch
Cũng may hôm nay Đoàn Đoàn vẫn cho cha ruột mặt mũi, khi con bé thấy thì ngọt ngào kêu một tiếng. Cố Trạch Mộ bảo hạ nhân ôm con bé đến chỗ Cố Thanh Ninh bên .
Đến khi Đoàn Đoàn rời , nụ mặt Phụng Triển cũng biến mất. Y khoanh tay, lạnh lùng : “Ngươi tới gì?”
Cố Trạch Mộ để ý đến thái độ của y, đến chuyện khác: “Đoàn Đoàn sinh ở Đàm Châu, vì con bé đời tết nguyên tiêu nên Thanh Ninh chọn cho con bé nhũ danh là Đoàn Đoàn.”
Phụng Triển chuyện của Đoàn Đoàn, sự phòng mặt mới dần dịu .
Ai ngờ Cố Trạch Mộ chuyển đề tài: “Thanh Ninh là trọng tình cảm nhất. Với nàng mà , vinh hoa phú quý đại quyền trong tay cũng quan trọng, điều nàng quan tâm nhất chính là . Đệ là Trạm Nhi đều là của nàng , trong lòng nàng vô cùng hi vọng cả nhà đoàn viên, giống như lúc ở cung Khôn Ninh . Song, nàng cũng ép buộc , cho nên chuyện gì cũng với .”
Phụng Triển cúi đầu im lặng .
Cố Trạch Mộ dừng một chút, : “Ta hiểu rõ sự lo lắng của , nhưng những lúc trốn tránh cũng cách giải quyết nhất. Cũng đừng do dự giống nữ nhi, chúng là nam nhân nên trách nhiệm của nam nhân, đối mặt với sai lầm lúc của .”
Hắn lời dường như khiến Phụng Triển nhớ tới năm đó tỷ tỷ mới gả cung, Tiêu Dận ân cần dạy bảo y. Vật đổi dời, cho dù y vì Cố Thanh Ninh mà tha thứ cho , nhưng từ đầu đến cuối vẫn thể bỏ xuống thể diện. Song, ngờ thể mấy câu như thế.
Cố Trạch Mộ thấy sắc mặt của y thả lỏng thì cũng thêm gì, chỉ đặt bức thư trong tay Phụng Triển: “Nếu suy nghĩ rõ ràng thì ngày mai hãy xuất phát cùng chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-467-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Năm Cảnh Hi thứ hai mươi lăm mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, đúng lúc thánh thọ năm mươi của Tiêu Trạm, quần thần tấu thỉnh tổ chức vạn thọ. Ban đầu Tiêu Trạm đồng ý, đó vì mà đồng ý. Y còn cố ý hạ chỉ cho và các con, để bọn họ hồi kinh tham gia vạn thọ.
Hoành vương Tiêu Trừng nhớ mỹ thực kinh thành tám trăm năm, khi hạ ý chỉ xuống, dẫn vương phi và nhi tử vội vàng thu dọn hành lý đến kinh thành.
Thụy vương thì bình tĩnh hơn nhiều, Thụy vương phi bình tĩnh phân phó thu dọn đồ đạc, Thụy vương thì dẫn theo cháu ngoài phòng sách. Tuy tiểu quận vương còn nhỏ tuổi nhưng thiên phú sách tập võ giống như ông ngoại, phu thê Thụy vương yêu thích.
Hắn và vương phi kết hôn nhiều năm, song chỉ một nữ nhi là Vinh Cẩn. Năm đó, Thục thái phi vẫn luôn ôm cháu trai, nhưng bà ngờ Hàn trắc phi mà bà nhét phòng nhi tử là dư nghiệt Hồ thị, chuyện bà dọa gần chết. Sau đó, bà cũng hề tâm tư nữa. Bây giờ tuổi của Thụy vương cũng còn nhỏ, song vẫn ân ái với vương phi như , Thục thái phi cũng đành từ bỏ suy nghĩ để nạp .
Bởi vì mấy năm quản lý Hoàng Hà cũng hiệu quả cho nên bọn họ lựa chọn thuyền đường sông.
Lúc đến kinh thành, ở ngoài thành tôn thất đến đón tiếp. Lúc đến chỗ ở mới phát hiện chỗ ở dọn sạch, trong phòng còn bày đồ chơi nhỏ của Tương Nam. Mặc dù cũng gì quý giá, song thấy đủ tâm ý.
Thụy vương nghỉ ngơi một đêm, đó phái đưa mời cho Lễ bộ và trưởng công chúa Nguyên Gia. Lúc xử lý xong những việc vặt vãnh thì cũng đến lễ vạn thọ, tiên dẫn cả nhà tiến cung bái kiến hoàng và hoàng tẩu.
Thụy vương phi dẫn theo Vinh Cẩn cung Khôn Ninh bái kiến Trần hoàng hậu, Thụy vương thì theo tiểu thái giám đến gặp hoàng .
Nhiều năm gặp hai đều già, trong phút chốc cũng gì.
Tiêu Trạm xúc động : “Không ngờ xa nhiều năm như thế, và Nhị cũng già .”
“ thế, chỉ như chớp mắt, thần và hoàng cháu trai .”