Đám như tìm bí quyết khiến tiểu công chúa vui vẻ, hai còn tỉ thí ở trong viện một phen. Đoàn Đoàn cũng cảm thấy nhàm chán, trái “Ha ha ha” vui vẻ.
Phụng Triển thấy Đoàn Đoàn ở trong n.g.ự.c hưng phấn, y cũng khẽ thở , cảm thấy vẫn là bảo đao già.
Cố Thanh Ninh ở trong phòng thấy tất cả cũng khẽ thở , cuối cùng sự tồn tại của Đoàn Đoàn cũng khiến Phụng Triển rảnh để ý đến Cố Trạch Mộ nữa. Trong lòng nàng thầm khen nữ nhi bảo bối lắm.
khi nàng đầu Cố Trạch Mộ, thấy mặt Cố Trạch Mộ mang theo vẻ lo lắng. Nàng hỏi: “Sao thế?”
Cố Trạch Mộ thở dài: “Ta luôn cảm thấy Đoàn Đoàn càng giống như Nhị tỷ.”
Cố Thanh Ninh: “…”
Vốn dĩ nàng phản bác, song lúc trong viện chơi đến đại đao, Đoàn Đoàn vỗ tay to, mặt đỏ rần.
Cũng Cố Thanh Thù gì , điều Cố Thanh Ninh nghĩ đến mấy năm Nhị thẩm mai cho Cố Thanh Thù, đó mấy nam tử Cố Thanh Thù đánh đến tè quần trốn khỏi phủ Uy Quốc công. Khi đó, các nàng đều cảm thấy vui, nhưng một khi đặt vị trí của Nhị thẩm thì cảm giác cũng lắm.
Hai , bọn họ đều thấy vẻ u sầu trong mắt đối phương.
Sau đó, hai an ủi : “Không , con bé vui vẻ là .”
Đến buổi tối, Đoàn Đoàn chơi đùa cả ngày cuối cùng cũng buồn ngủ, con bé mẫu ôm lòng nặng nề ngủ mất.
Không Đoàn Đoàn dịu khí, Phụng Triển bắt đầu thấy Cố Trạch Mộ mắt: “Ta vì nể mặt Đoàn Đoàn, nếu ngươi đừng hòng .”
Cố Trạch Mộ hừ lạnh một tiếng, đang gì đó thê tử cắt ngang. Cố Thanh Ninh liếc xéo một cái, lập tức khiến ngậm miệng gì.
Phụng Triển định chế giễu mấy câu, nhưng nghĩ tới cuối cùng tỷ tỷ cũng gả cho , còn sinh một nữ nhi đáng yêu. Dù tính thế nào thì y cũng thua , nên ỉu xìu nữa.
Cố Thanh Ninh trong lòng Phụng Triển đang nghĩ gì, chỉ thấy y cãi với Cố Trạch Mộ nữa thì yên lòng mà hỏi: “Sau dự định gì, định ở thành Thương Lan mãi mãi trở về Đại Chu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-466-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Phụng Triển mấp máy môi, tự nhiên mà : “Trở về gì, ở đây .”
“Vậy Trạm Nhi và Nguyên Gia thì ? Đệ gặp bọn chúng ?”
Phụng Triển trầm mặc một hồi, mới : “Có đôi khi nghĩ đến chuyện khi Trạm Nhi khi còn bé dẫn y xuất cung chơi, y bình tĩnh trầm như ông cụ non, chỉ ngoài chơi mới lộ tính cách của trẻ con. Đệ y là một đứa bé ngoan.” Phụng Triển xong, dường như cảm thấy vẫn đủ nên thêm một câu: “Dù y cũng khác xa phụ của .”
Cố Trạch Mộ: “…”
Cố Thanh Ninh để ý đến vẻ uất ức của Cố Trạch Mộ, nàng hỏi tiếp: “Vậy gặp bọn chúng ?”
Phụng Triển gì, hồi lâu y mới tự giễu: “Cũng chắc bọn chúng gặp .” Y dừng một chút: “Trạm Nhi là một hoàng đế , nhưng năm nay những tới từ Đại Chu ca ngợi y thế nào, trong lòng vui. Ngày sử quan đánh giá sẽ nửa chữ , cần gì bẩn thanh danh của y chứ?”
“Sao tâm ý của Trạm Nhi?”
Phụng Triển cay đắng lắc đầu: “Tỷ tỷ, đừng nữa. Chuyện cứ cho qua , đây đối với chúng đều là chuyện .”
Y xong thì lên, khẽ gật đầu với hai rời gian phòng.
Cố Thanh Ninh thở dài, nàng Phụng Triển khúc mắc nhưng nên thuyết phục y thế nào.
Bọn họ ở đây hơn nửa tháng, tuy phồn hoa như Trung Nguyên nhưng cũng điều thú vị khác. Ở lâu, Cố Thanh Ninh cũng vui đến nổi quên trời đất. Song, cho dù bọn họ khuyên thế nào thì Phụng Triển cũng trở kinh thành.
Mê Truyện Dịch
Cố Thanh Ninh thể gì, nàng cầm một phong thư trong tay, đây là lá thư mà Tiêu Trạm . Không bao lâu nữa là thánh thọ năm mươi Tiêu Trạm, y thư cho Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Ninh, mời bọn họ hồi kinh. Kèm theo còn một bức thư cho Phụng Triển, y nhớ cữu cữu, hi vọng thể gặp mặt cữu cữu.
Có điều thái độ của Phụng Triển kiên quyết, Cố Thanh Ninh cũng nên lấy phong thư , tránh cho đến lúc đó như là ép buộc thì cũng .
Cố Trạch Mộ để cho thu dọn hành lý xong, lúc về đến phòng đúng lúc thấy Cố Thanh Ninh cầm phong thư mà rầu rĩ. Hắn thẳng qua cầm lấy phong thư mà : “Đừng lo lắng, để chuyện với là .”
“Chờ một lát!” Cố Thanh Ninh vội gọi . Không nàng tin Cố Trạch Mộ, chỉ là Cố Trạch Mộ và Phụng Triển giống như là bất hòa, kiếp , hai thù với . Tóm , thấy mặt cãi , mỗi đều chia tay trong vui, suýt nữa còn đánh khiến nàng vô cùng lo lắng.