Đi bao lâu thấy tiếng chuông lạc trong trẻo, y ngẩng đầu lên thấy một đoàn xe về phía cửa thành.
Đoàn xe mặt , rèm xe xốc lên để lộ mặt của Cố Thanh Ninh.
Phụng Triển còn nở nụ thấy Cố Trạch Mộ cưỡi ngựa đến bên cạnh kéo rèm xuống.
Năm đó, Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh giải quyết xong chuyện ở kinh thành thì trở Nghiệp Thành nữa. Mặc dù Phụng Triển và Cố Trạch Mộ hợp nhưng cũng ảnh hưởng đến việc hợp tác ăn ý giữa hai .
Song, Phụng Triển còn đổi thái độ với vị tỷ phu thì tin hai đính hôn. Tuy cuối cùng lúc hai thành hôn, Phụng Triển vẫn lén kinh thành tận mắt Cố Thanh Ninh xuất giá, nhưng chuyện đại biểu cho việc y tha thứ cho Cố Trạch Mộ.
Cố Trạch Mộ cũng y ngứa mắt với , cũng để ý lắm.
Phụng Triển mặc kệ , đầu thành.
Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ hai bọn họ, cũng đành phân phó xa phu theo.
Đám trong thành, đó theo Phụng Triển đến tiểu viện , Cố Trạch Mộ phân phó tháo đồ vật từ ngựa xuống. Trong bụng Phụng Triển vẫn còn tức giận, lúc y thấy Cố Trạch Mộ hề khách khí thì càng tức giận hơn.
“Ta để ở ?”
Cố Trạch Mộ liếc mắt y một cái, đưa tay ngăn cản xa phu đến khuân đồ.
Song, đợi Phụng Triển đắc ý, chỉ thấy Cố Trạch Mộ đầu với Cố Thanh Ninh: “Ta , viện quá nhỏ, tất nhiên chứa nổi cả nhà chúng . Một lát vẫn nên ngoài thuê viện tử khác .”
Phụng Triển: “!!!”
Lời dễ gạt , nam nhân khốn kiếp cũng đúng lúc quá!
Phụng Triển thấy Cố Trạch Mộ cho lái xe , Phụng Triển đành nuốt xuống cơn giận trong lòng, cam tâm tình nguyện mà : “Không chuyện đủ chỗ ở, viện lớn!” Chữ “Lớn” còn cố ý nhấn mạnh.
Cố Trạch Mộ khẽ một tiếng, giống như là đang chế giễu y.
Mê Truyện Dịch
Chưa đợi Phụng Triển nổi nóng, một giọng bi bô vang lên ở phía : “Mẫu , đây là ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-465-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Phụng Triển ngẩn , y thấy Cố Trạch Mộ tránh để lộ Cố Thanh Ninh ở lưng đang ôm hài tử.
Đứa bé trong n.g.ự.c nàng vẫn mặc áo nhỏ màu hồng, khuôn mặt trắng mềm. Vì khi nãy đang ngủ nên mặt hai bên đỏ ửng, trông càng vẻ đáng yêu. Nắm tay đỏ tròn trịa xoa mắt, mở miệng còn mang theo vẻ buồn ngủ.
Cố Thanh Ninh dịu dàng với con bé, chỉ chỉ Phụng Triển: “Đoàn Đoàn, gọi cữu cữu.”
Đoàn Đoàn dè dặt thoáng qua Phụng Triển, đó ngượng ngùng rút trong n.g.ự.c mẫu . Sau đó, bé dè dặt ngẩng đầu lên, thấy Phụng Triển vẫn thì nhịn mà lên, khẽ : “Cữu cữu.”
Giọng nhỏ, mềm mại đ.â.m thẳng trái tim của Phụng Triển.
Phụng Triển sững sờ bé con , luôn cảm thấy như thấy Tiêu Trạm và Nguyên Gia khi còn bé. Mấy năm nay, trong lòng y vẫn luôn áy náy dám gặp hai bọn họ, trong lòng vẫn vô cùng tiếc nuối. Bây giờ thể gọi y là “Cữu cữu” nữa, suýt chút nữa y rơi nước mắt.
Cố Thanh Ninh thấy dáng vẻ của Phụng Triển, trong lòng nàng cũng chua xót. Nàng cũng an ủi nhiều, chỉ giao Đoàn Đoàn tay Phụng Triển, dặn y: “Ta dẫn sắp xếp đồ đạc, ôm một lúc .”
Đã nhiều năm Phụng Triển từng ôm con nít, lúc y cứng đờ như tượng băng. Thậm chí đầu tiên y còn Cố Trạch Mộ với ánh mắt xin giúp đỡ. Ai ngờ Cố Trạch Mộ nhíu mày, vỗ vỗ bờ vai của y: “Bế con bé .” Sau đó rời .
Phụng Triển bất lực , lúc đối mặt với đôi mắt to thanh tịnh của Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn mẫu giao cho khác, trong phút chốc còn phản ứng kịp. Lúc bé rời khỏi sự ôm ấp dịu dàng của mẫu là khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đổi. Con bé nhăn mũi một cái, miệng mím giống như sắp .
Phụng Triển lập tức hoảng sợ, đó hộ vệ ở bên cạnh còn xem lão đại nhà trò , lúc cũng hoảng hồn theo. Từng ở bên cạnh đều nghĩ cách chọc tiểu công chúa vui vẻ, ai ngờ bọn họ dùng hết tất cả vốn liếng cũng chỉ cho Đoàn Đoàn càng lớn hơn.
Lúc Phụng Triển vua trẻ con, tuy mới ôm trẻ con bất lực, song lúc y bình tĩnh hơn, chỉ thị hộ vệ bên cạnh: “Đi lộn mèo !”
Hộ vệ: “???”
“Đi !”
Hộ vệ còn cách nào, đành lộn mèo trông sân. Vừa lộn mèo xong một cái, Đoàn Đoàn hít mũi, tiếng dường như nhỏ hơn một chút.
Bọn hộ vệ thấy biện pháp tác dụng, cũng cần Phụng Triển nhiều, từng bắt đầu lộn mèo trong viện. Không bao lâu , Đoàn Đoàn đang nước mắt nước mũi tèm lem vỗ tay ha ha.