Tiêu Trạm ngơ ngác đó một hồi, đến khi Trương Lễ trở về hoảng sợ : “Bệ hạ, ngài… Sao ngài rơi lệ?”
Tiêu Trạm hồn , y sờ lên gương mặt ướt đẫm của , từ từ lên. Mặc dù y bình tĩnh nhưng vẫn vui vẻ, nhiều năm như , cuối cùng y cũng chờ câu thừa nhận .
Trong thiên lao, Khang Diệp mặc áo tù nhân xếp bằng đất. Ông luôn thích sạch sẽ, nhưng mà dường như lúc để ý tới gì cả, cả còn sức sống.
Gia chủ Khang gia ở nhà lao bên cạnh, so với Khang Diệp thì ông sa sút tinh thần hơn nhiều, cả cuộn trong góc khuất.
Phán quyết đưa , tội của Khang Diệp đặc xá, phán xử tử hình, chu di tam tộc. Song, vì gia chủ Khang gia thành thật nên khoan hồng, chủ động chứng, vì Hiền phi và Đại hoàng tử nên Khang gia chỉ tịch biên lưu đầy, gì cũng giữ một mạng.
Hai cũng chuyện, chỉ thỉnh thoảng thấy gia chủ Khang gia lẩm bẩm còn tiếng xiềng xích khẽ động.
Có điều sự yên tĩnh nhanh chóng phá vỡ, chỉ thấy ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, dường như còn kèm theo tiếng cai ngục quát lớn và tiếng phạm nhân cầu xin tha thứ.
Khang Diệp vẫn luôn bất động như núi nhíu mày , ông mở to mắt lên thấy hai cai ngục kéo một nam tử trẻ tuổi . Cả nam tử xụi lơ, đến nước mắt nước mũi đầy mặt, đó chính là Khang Nam.
Mê Truyện Dịch
Bỗng nhiên Khang Diệp lên, giống như cả nhào đến bên cửa, giọng điệu vội vàng : “Nam Nhi! Sao con bắt! Không khi tiến cung bảo con trốn ở ngoài thành, chuyện bất thường hãy nhanh chóng rời mà?”
Khang Nam vẫn gì, cai ngục ở bên cạnh mở miệng với vẻ khinh miệt: “Lúc chúng qua đó thì còn đang ở trong phòng thu gom vàng bạc châu báu đó. Nếu quá tham lam thì cũng sẽ bắt!”
Mấy cai ngục cũng lười nhảm với Khang Diệp, bọn họ kéo cửa nhà lao, nhét Khang Nam phòng giam cạnh, đó rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-458-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Cả Khang Nam run rẩy, thấy những sắp rời khỏi thì bỗng nhiên kêu lớn: “Ta oan! Các ngươi thả ! Ta Khang Nam! Ta con của Khang Diệp! Các ngươi mau thả !”
Khang Diệp kinh ngạc mà , ông tính cách nhi tử nhu nhược nhưng ngờ hèn nhát như . Lúc , ông tức giận : “Đủ ! Đến lúc con còn sợ đủ mất mặt hổ ! Sao nuôi một đứa con trai như con chứ!”
Khang Nam cai ngục dần xa, trong mắt toát vẻ tuyệt vọng. Hắn vận mệnh của , dựa theo luật pháp, chịu c.h.ế.t cùng Khang Diệp.
Khang Diệp vẫn còn đang mắng , đột nhiên Khang Nam lên, quát về phía ông : “Ông câm miệng cho ! Ai là con của ông chứ!”
Khang Diệp ngây ngẩn cả , ông ngờ Khang Nam luôn ngoan ngoãn mặt giống như biến thành khác . Dường như lúc cởi bỏ mặt nạ ngoan ngoãn, mà biến thành ác quỷ ngay cả Khang Diệp cũng nhận .
Sắc mặt Khang Nam vặn vẹo, hung hăng trừng mắt Khang Diệp: “Ta vốn con của ông, con của ông c.h.ế.t từ lâu ! Mười bảy năm , cảm phong hàn, tính mệnh hấp hối. Gia chủ sợ c.h.ế.t thì ông sẽ vứt bỏ Khang gia quan tâm nữa, cho nên tìm một dáng vẻ y chang . Người đó chính là đây, thế .”
“Ta tưởng rằng thể cùng ông sống cuộc sống sung sướng, ai ngờ ông ở nơi ngoài thành sống khổ cực. Thật vất vả mới thể kinh thành, ông cũng chỉ xem như nô bộc, cho dù ông để đồ cho ở Bách Việt thì ? Nơi quỷ quái thèm !”
Khang Nam chân tướng hề kiêng kị, Khang Diệp như sét đánh. Ông sững sờ về phía gia chủ Khang gia ở một nhà giam khác. Ông chất vấn ông , nhưng phát hiện lời nào.
Đến nước , gia chủ Khang gia cũng giả vờ nữa, ông quỳ gối mặt Khang Diệp ròng ròng: “Ngũ , với , nhưng thật sự cách nào. Thân thể đứa bé yếu ớt, cho dù phu thê chúng trông coi ngày đêm dám rời mắt, song vẫn nhiễm phong hàn. Ta ma quỷ sai khiến, nhưng cũng cho . Đệ nhiều con như mà nuôi , bằng tìm mạnh khỏe, cuối cùng cũng hậu…”
Khang Diệp chỉ ông , cả run rẩy kịch liệt giống như trúng gió.
Mười bảy năm , khi đó chính là lúc Chiêm Thế Kiệt phát hiện gia chủ Khang gia buôn muối lậu. Gia chủ Khang gia cầu xin ông, ông vì che giấu tội của bọn mà nên nghĩ cách đối phó Chiêm Thế Kiệt, tinh lực tiêu hạo, nên nhãng với Khang Nam. Kết quả cho gia chủ Khang gia thừa cơ xà đổi cột, cầm một thứ hàng nhái đổi con của ông. Chờ khi giải quyết xong chuyện của Chiêm Thế Kiệt thì hơn nữa năm. Con ông vẫn còn nhỏ, dáng vẻ đổi mỗi ngày, ông cũng nghĩ bọn họ to gan bằng trời mà chuyện như thế!