Người của Cố Trạch Mộ bắt chuyện với vệ binh tiếng mà đến, bắt thích khách, lúc đang thẩm vấn. Cố Trạch Mộ cũng che giấu mà vô cùng hào phóng để Từ Trọng tự thẩm vấn.
Sau khi Từ Trọng rời , Cố Thanh Ninh kéo Cố Trạch Mộ , tức giận : “Đây là lúc hậu chiêu đó ?”
Cố Trạch Mộ do dự một chút, quyết định thật: “Trước hôm nay cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, cũng chắc.”
Cố Thanh Ninh lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, nghĩ tới gì đó: “Huynh bảo bảo vệ Từ Trọng, g.i.ế.c từ lâu? Đối phương là… Khang Diệp?”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu, khẳng định suy đoán của Cố Thanh Ninh, đó : “Ta cũng chỉ suy đoán thôi, ngờ Khang Diệp thật sự thế, nhưng mà cũng thể hiểu . Dù nếu Phụng Linh Từ Trọng c.h.ế.t , dù Uy Quốc công oan cũng cãi .” Hắn dừng một chút: “ mà đoán ông cũng phận thật sự của Từ Trọng, nếu thì ông sẽ cẩn thận một chút, ít nhất dễ nắm nhược điểm thế .”
Cố Thanh Ninh tỏ vẻ hiểu .
Sau khi Cố Trạch Mộ xong liếc mắt Cố Thanh Ninh, chần chờ mà hỏi: “Nàng… Không tức giận ?”
Cố Thanh Ninh khó hiểu: “Sao tức giận?”
Cố Trạch Mộ: “… Không nàng ghét nhất là lừa nàng ?”
Cố Thanh Ninh giống mà : “Không cho hết chuyện , còn gì mà tức giận nữa. Chẳng lẽ trong lòng là cố tình gây sự thế ?”
Cố Trạch Mộ: “…”
Mê Truyện Dịch
Hắn bóng lưng Cố Thanh Ninh rời , bỗng nhiên cảm thấy giống lừa .
Từ Trọng tự thẩm vấn, từ Cố Trạch Mộ mà chân tướng.
Năm đó, Khang Diệp tính kế Phụng Triển, bây giờ vì che giấu chân tướng mà liên thủ với bọn Ô Ân. Bây giờ Phụng Linh kinh thành, chỉ cần bẩm báo việc với hoàng thượng thì gần như Phụng Triển thể mang vững tội phản quốc, thậm chí thể kéo Uy Quốc công xuống nước. Những tên thích khách do Khang gia phái tới, thể chứng minh việc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-447-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Mặc dù vẫn dám tin , nhưng mắt vẫn chấp nhận sự thật. Hắn chỉ thể : “Mặc dù Chiêm công tử thế nhưng thực tế ngài chứng cứ. Nếu ngài cũng cần vòng vo tam quốc nhiều chuyện như thế.”
là Từ Trọng nhạy bén phát hiện điểm mấu chốt.
Cố Trạch Mộ cũng phản bác mà dẫn một gian phòng. Bên trong là một ông lão dùng một miếng vải đen che mắt, ông cũng vết thương nhưng vẻ vô cùng hoảng sợ. Khi thấy tiếng mở cửa ông lập tức kêu to: “Đừng g.i.ế.c , đừng g.i.ế.c , hết! Nói hết!”
Từ Trọng dùng ánh mắt tỏ ý với Cố Trạch Mộ: “Đây là ai?”
Cố Trạch Mộ thản nhiên : “Ông là gia chủ Khang gia, đại ca của Khang Diệp.”
Từ Trọng dáng vẻ hời hợt của , liếc mắt gia chủ Khang gia vẻ như kinh hãi quá độ, đột nhiên cảm thấy trẻ tuổi mắt đáng sợ.
dù , cũng bỏ qua: “Cho dù ông chịu thì cũng chỉ là nhân chứng. Với tình trạng mắt của ông , ngài cũng tránh khỏi tội bức cung. Cho dù những thích khách cũng thể chứng minh chuyện năm đó. Khang tướng thanh danh, nếu ngài đầy đủ chứng cứ vững vàng thì thể vặn ngã ông .”
Cố Trạch Mộ khẽ gật đầu, mới vẻ tán thưởng: “Từ sai, cho nên chúng mời diễn một vở kịch với chúng .”
“Diễn kịch.”
Trên mặt Cố Trạch Mộ nở nụ cưởi: “Không chúng chứng cứ ? Vậy thì hãy để Khang Diệp tự đưa chứng cứ đến mặt chúng .”
Thật vất vả Phụng Linh mới đến kinh thành, trong phút chốc cả như m.ô.n.g lung. Đã mấy chục năm y trở kinh thành, bây giờ kinh thành đổi lớn đến mức y thể nhận .
Vốn dĩ y định đến kinh thành sẽ thỉnh chỉ tiến cung, ai ngờ đến kinh thành thảo luận phận của Phụng Triển. Sau khi y chuyện đầu tiên là chấn động, tiếp theo bắt đầu cảnh giác. Bây giờ giống với tình hình mà lúc y và Từ Trọng qua, lúc nếu y thật sự chuyện của Phụng Triển thì Phụng Triển mang tiếng phản bội Đại Chu là thật.
Phụng Linh dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí ngay phủ của cũng dám về. Y tìm một khách điếm ở tạm, mỗi ngày đều cải trang để dạo phủ Thành Nghị bá và cửa thành, thu thập tin tức chờ Từ Trọng. Dù đó Từ Trọng cũng một khi tra rõ ràng thì cũng sẽ đến kinh thành.
Phụng Linh loanh quanh thật nhiều ngày cuối cùng cũng thấy đến phủ của . mà Từ Trọng, mà là hầu của Từ Trọng.