Sau khi , Từ Trọng dập tắt ngọng nén, lúc trong phòng vô cùng tối tăm. Hắn cầm ngọn nến tắt trong tay trốn ở trong góc, ngay cả thở cũng dám thở.
Bước chân của áo đen nhẹ nhàng linh hoạt, nọ vòng gian phòng tìm Từ Trọng. Nhịp tim của Từ Trọng giống như nổi trống lên, mặt đầy mồ hôi. Ngay lúc chịu nổi áp lực nữa, ngoài cửa chợt vang lên tiếng binh khí va chạm.
Từ Trọng sững sờ, dường như áo đen cũng ngạc, bước chân cũng trở nên vội vàng. Chỉ một thời gian ngắn, nọ cũng phát hiện vị trí của Từ Trọng.
Từ Trọng vội vàng lên nhảy cửa sổ trốn thoát thì một thanh chủy thủ lướt sát da đầu đ.â.m lên khung cửa sổ.
Từ Trọng dọa đến chân mềm nhũn, thấy thích khách xông nên đành cầm nến trong tay ngăn cản. Có điều, Từ Trọng chỉ là quan văn, cho dù chút công phu bình thường nhưng ở mặt thích khách cũng đủ dùng. Rất nhanh đỡ trái hở , mắt thấy sắp xong .
lúc , ở ngoài cửa một thiếu nữ cầm theo một cây thương xông giao chiến mười mấy hiệp với tên thích khách . Không bao lâu nàng chế phục nọ.
Mê Truyện Dịch
Từ Trọng là địch bạn, trong giây phút đó cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếng binh khí ở bên ngoài dần nhỏ , thậm chí còn ánh lửa lập lòe về phía bên . Từ Trọng suy nghĩ, mặc dù ở nơi vắng vẻ nhưng động tĩnh lớn như thế, lẽ vệ binh trong thành cũng nên đến .
Ngay lúc Từ Trọng đang suy nghĩ vẩn vơ, hai bóng một một bên trong phòng. Vì cửa đạp nát, ánh trăng chiếu lên bọn họ, để Từ Trọng nhanh chóng nhận phận của một trong đó.
“Cố tiểu thư?”
Cố Thanh Ninh theo tiếng sang thấy Từ Trọng cầm nến núp trong góc khuất, vẻ chật vật.
Mà lúc , Bùi Ngư cũng trói xong thích khách , nàng đánh ngất xỉu kéo tới.
Từ Trọng nghi ngờ thôi bọn họ: “Sao Cố tiểu thư ở đây?”
Cố Thanh Ninh cũng lúng túng, nàng thể nàng vẫn luôn phái theo dõi Từ Trọng . Nếu đêm nay g.i.ế.c Từ Trọng thì nàng sẽ bại lộ.
Cố Trạch Mộ nàng vẻ tự nhiên nên đáp lời: “Từ , bây giờ an , ngài thể .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-446-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Từ Trọng đưa mắt sang Cố Trạch Mộ: “Các hạ là?”
Cố Trạch Mộ dừng một chút: “Kẻ hèn họ Chiêm.”
Dường như trong chớp mắt Từ Trọng đoán phận của , Từ Trọng chắp tay: “Được hai vị cứu giúp Từ mỗ vô cùng cảm kích.”
Cố Trạch Mộ hỏi: “Tiên sinh vì những g.i.ế.c ?”
Từ Trọng nở nụ tự giễu: “Đây cũng là chuyện khiến tại hạ khó hiểu. Tại hạ chỉ là một mưu sĩ bình thường, chỉ công việc hậu cần, ai tốn công tốn sức tới g.i.ế.c tại hạ chứ?”
Cố Trạch Mộ khẽ một tiếng: “Mưu sĩ bình thường, chắc ?”
Từ Trọng giọng quả quyết của khiến trái tim bỗng nhiên nhảy lên một cái, mặt vờ như xảy chuyện gì mà : “Lời của Chiêm công tử ý gì?”
Cố Trạch Mộ cũng vòng vo với mà thẳng: “Lúc lẽ Phụng Linh cũng đến kinh thành , Từ cho y cẩm nang diệu kế gì? Cũng khi bệ hạ gặp Phụng Linh thể hiểu nổi khổ tâm của ?”
Từ Trọng tỏ vẻ vô tội: “Tại hạ hiểu công tử đang cái gì?”
Cố Trạch Mộ chậm rãi : “Tiên sinh tính toán đủ kiểu, một tay dương mưu đùa giỡn như thế, gần như ai hoài nghi phận của ngài. thật là cho bội phục.”
Vốn dĩ Từ Trọng còn ôm chút may mắn, cảm thấy Cố Trạch Mộ chỉ thăm dò thôi, nhưng cuối cùng thể nào tiếp tục lừa dối nữa. Cố Trạch Mộ đoán vô cùng chính xác phận của .
Từ Trọng vốn là mật thám trong cung, theo lý mà , chắc hẳn mật thám cố gắng khiêm tốn cẩn thận mới đúng, còn Từ Trọng lấy phận mưu sĩ của Phụng Linh dửng dưng xuất hiện mặt khác. Đám chỉ nghĩ là bệ hạ yên lòng về con cháu nhà nên hề nghi ngờ là mật thám mà Tiêu Trạm giữ ở Nghiệp Thành.
Nụ mặt Từ Trọng biến mất, chằm chằm Cố Trạch Mộ: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cố Trạch Mộ trả lời, lúc Cố Thanh Ninh mới hòa giải: “Tiên sinh an tâm đừng vội, tiên tra rõ những thích khách phận gì mới là quan trọng nhất.”
Nếu Từ Trọng tra chuyện của Phụng Triển mà phái hết tay ngoài, quá tự tin về sự an ở Nghiệp Thành thì cũng tai họa như hôm nay.