Đới Anh nhíu mày lên.
Hảo hữu thấy sắp xảy xung đột thì vội vàng hòa giải: “Đới đại ca bớt giận, y vì nhiệm vụ thất bại nên trong lòng vẫn đang gánh trách nhiệm chuyện đó.”
Sau khi bọn họ hết lời, phận của Phụng Linh và quan hệ với Uy Quốc công , cuối cùng mới khiến Đới Anh bỏ sự nghi ngờ và cơn giận trong lòng.
Đới Anh tức giận Phụng Linh: “Đã là con cháu của Quốc công gia nhận các vị tiểu thư của phủ quốc công ?”
Phụng Linh thất hồn lạc phách về nơi ở, lời của Đới Anh vẫn luôn vang lên trong đầu y. Cô nương Phụng Triển bảo hộ chặt chẽ là cháu gái của Uy Quốc công?
Phụng Linh cảm thấy đầu óc vô cùng rối loạn.
Sao như thế chứ?
Quan hệ giữa Phụng Triển và nàng quen thuộc như thế, thậm chí quan tâm đến mạng sống mà bảo vệ nàng . Ai sẽ tin chuyện hề liên quan đến Uy Quốc công chứ?
nếu Uy Quốc công sớm phận của Phụng Triển thì lúc ông vẫn giấu diếm? Phụng Linh nghĩ đến mấy năm ăn gió sương, nguy hiểm trùng điệp, y liều mạng tìm phận của thần bí . hôm nay, tất cả hề chút ý nghĩa nào ?
Y nỗ lực nhiều năm như thế, những mất tính mệnh giống như chỉ là trò .
Phụng Linh thần bí là Phụng Triển khiến y thể nào tiếp thu . Thậm chí y còn một suy đoán đáng sợ, một cảm giác lạnh lẽo theo lưng bò tới cổ y, khiến y rùng một cái. Sau đó Phụng Linh vội vàng lắc đầu, ném suy đoán khỏi đầu.
Đến nay, Phụng Linh còn nhớ tham công liều lĩnh thua trận, Uy Quốc công ân cần dạy bảo thế nào. Điều khiến y thể tin Uy Quốc công mà y kính trọng cấu kết ngoại tộc, phản bội quốc gia.
Phụng Linh khổ một tiếng, y cảm thấy như đang ở trong mê cung cố gắng tìm kiếm chân tướng. Song, trong giây phút y tìm chân tướng thì phát hiện bên bờ vực, chỉ thêm một bước nữa sẽ rơi vực sâu thẳm.
Ngay lúc , y hoảng hốt khi kêu tên của .
Phụng Linh ngơ ngác thấy Từ Trọng y với vẻ mặt vui vẻ: “Bá gia, thật sự là ngài!”
Từ Trọng từng là mưu sĩ mà bệ hạ cho y. Sau khi Phụng Linh tham công liều lĩnh tước sạch tước vị lựa chọn ở trong quân, Từ Trọng cũng hề rời . Hắn lọt mắt xanh của thế tử Cố Vĩnh Huyên, ở mưu sĩ. Sau , khi Cố Trạch Vũ đến đây, theo Cố Trạch Vũ. Gần đây vẫn luôn bận rộn trong quân, bây giờ thật vất vả mới nghỉ ngơi mấy ngày. Hắn Phụng Linh trở về thì cầm hai bình rượu tới thăm một chút, ai ngờ đến thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Phụng Linh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-441-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Từ Trọng cảm thấy kì lạ, cũng hỏi thẳng mà hiệu với Phụng Linh rượu trong tay: “Bá gia mờ tại hạ cửa chuyện ?”
Lúc , Phụng Linh mới phản ứng kịp mà mới cửa.
Từ Trọng nhíu mày theo Phụng Linh thì phát hiện trong phòng lộn xộn, rượu chất đầy bàn. Trên mặt đất còn bãi nôn dọn sạch, vẻ bừa bộn.
Từ Trọng đang gì đó, Phụng Linh cầm rượu trong tay của , xốc lên đổ trong miệng .
Vội vàng vội vàng ngăn y .
Phụng Linh tùy ý để lấy vò rượu , cả ủ rủ dựa ghế gì.
Từ Trọng nhịn mà hỏi: “Bá gia thế? Đã xảy chuyện gì ?”
Phụng Linh trả lời.
Từ Trọng dựa theo tình trạng của y mà suy đoán. Lúc , Phụng Linh nhận nhiệm vụ điều tra thần bí mà đến thảo nguyên, ngoài nhưng . Thậm chí, khi Phụng Linh rời còn tìm hỏi kế sách. Hắn suy nghĩ, việc thể ảnh hưởng đến Phụng Linh chắc là nhiệm vụ .
Từ Trọng suy nghĩ như thế nên hỏi: “Như thế ủ rủ như thế vì nhiệm vụ thuận lợi ?”
Phụng Linh thấy đến nhiệm vụ thì cả trở nên cứng đờ.
Mê Truyện Dịch
Từ Trọng hiểu : “Không xảy chuyện gì, nếu Bá gia tin tưởng tại hạ cũng thể . Tại hạ giúp ngài suy nghĩ vài chủ ý?”
Lời của Từ Trọng giống như một cọng cỏ cứu mạng, cho Phụng Linh xúc động.
Từ khi Phụng Linh trở về từ thảo nguyên, chân tướng như một tảng đá lớn đặt trong lòng y, khiến y thở . Song, y dám , vì thế chỉ thể gánh vác tảng đá khổng lồ . Bây giờ, y đến ranh giới chuẩn sụp đỏ, chuyện hôm nay giống như cọng rơm đè sập lạc đà. Nếu như , y chỉ sợ sẽ điên mất.
Mà Từ Trọng là mà bệ hạ đưa cho y, là thầy bạn hiền của y, Phụng Linh luôn vô cùng tin tưởng . Vì thế khi Từ Trọng , y với chuyện quan trọng từ đầu tới cuối.