Dường như Hoắc Vân Châu khí thế của ép đến mức thể nổi, sắc mặt trắng nhợt nhưng vẫn cứng cổ trả lời: “Thanh Ninh lấy lấy phu quân là chuyện của nàng, liên quan gì đến ngươi?”
Nếu là lúc , Cố Trạch Mộ là trưởng song sinh của Cố Thanh Ninh, đương nhiên Hoắc Vân Châu sẽ nhường nhịn . hôm nay hai là tình địch, Hoắc Vân Châu thể nhường nửa bước .
Cố Trạch Mộ cũng tranh luận chuyện với Hoắc Vân Châu, nghiêng đầu về phía Cố Thanh Ninh ở lưng: “Thanh Ninh, chúng thôi.”
Hoắc Vân Châu thái độ của cho tức giận đến mức lựa lời : “Thanh Ninh gả cho chẳng lẽ gả cho ngươi ? Cho dù ngươithay đổi phận nhưng ngài từng là trưởng của . Chẳng lẽ ngài cưới của ?”
Cố Trạch Mộ thản nhiên : “Thì ? Có liên quan gì đến ngươi?”
Hoắc Vân Châu ngờ Cố Trạch Mộ dám thừa nhận như thế, lập tức khẩu trả lời . Hắn tự nhận đủ táo bạo, nhưng so với Cố Trạch Mộ thì vẫn còn nhu thuận đắn hơn.
Hoắc Vân Châu vẻ mặt của Cố Trạch Mộ, hồi lâu mới một câu: “Đây… Đây chính là loạn luân! Ngươi vô sỉ! Ngươi nghĩ đến Thanh Ninh ? Ngươi đặt thanh danh của nàng ở ?”
Mê Truyện Dịch
Cố Trạch Mộ Hoắc Vân Châu thế thì vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, nhích gần Hoắc Vân Châu, khẽ : “Những chuyện liên quan đến ngươi.”
Hoắc Vân Châu cắn răng : “Quốc công gia sẽ đồng ý.”
Ai ngờ Cố Trạch Mộ thấy thế thì quan tâm, giọng tuy thấp nhưng quyết đoán: “Nàng chỉ thể gả cho .”
Hoắc Vân Châu kích động, cuối cùng nhịn nữa, dùng một quyền đánh về phía Cố Trạch Mộ. Cố Trạch Mộ chuẩn , khi ngăn cản một lúc thì dùng một cước đạp Hoắc Vân Châu xuống đất.
Cố Thanh Ninh ngờ hai đang chuyện đột nhiên đánh , mắt thấy Cố Trạch Mộ còn đạp thêm một chân, nàng vội kéo : “Đủ !”
Ngay lúc Cố Trạch Mộ Cố Thanh Ninh kéo , Hoắc Vân Châu bò dậy từ đất. Hắn Cố Trạch Mộ đánh ngã nữ tử mà thích, cơn giận đan xen nên nhào về phía Cố Trạch Mộ.
Mặc dù sự chú ý của Cố Trạch Mộ đều tập trung Cố Thanh Ninh nhưng vẫn phản xạ điều kiện mà chặn . Ai ngờ Hoắc Vân Châu nhào cả tới, đụng mà lui về mấy bước, Hoắc Vân Châu đánh loạn một phen trật tự gì. Sau khi Cố Trạch Mộ lấy tinh thần thì nổi giận, hề khách khí mà đánh trả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-438-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Cố Thanh Ninh ngờ hai bọn họ những ngừng , mà càng đánh càng hăng. Nàng tức vội, tay tách hai bọn họ . Song, hai bọn họ đang vô cùng tức giận, lúc mất hết lý trí nên để ý chuyện gì khác.
Bỗng nhiên Cố Thanh Ninh nhớ đến roi ngựa thảo nguyên .
Động tĩnh của bọn họ nhanh chóng đưa ngoài tới. Cố Vĩnh Hàn đến nữ nhi, ai ngờ thoáng thấy Cố Trạch Mộ và Hoắc Vân Châu đánh . Y kịp nghĩ nhiều, hết để cho Cố Thanh Ninh rời tránh thương, đó nhanh chóng tách hai bọn họ .
Hai Cố Vĩnh Hàn can thiệp cuối cùng cũng dừng tay.
Hoắc Vân Châu ôm bụng, gương mặt tuấn tú đầy vết xanh tím dọa . Dường như Cố Trạch Mộ nương tay, còn nhiệt tình chào hỏi lên mặt Hoắc Vân Châu. Có điều hai đánh với cách gần như thế, Cố Trạch Mộ cũng chịu mấy quyền.
Cố Trạch Mộ dùng mu bàn tay lau vết m.á.u khóe miệng, sắc mặt lạnh lùng mà Hoắc Vân Châu. Hoắc Vân Châu cũng chịu yếu thế mà chằm chằm.
Cố Vĩnh Hàn vẻ hiểu: “Đang yên lành hai đứa đánh cái gì!”
Hai lời nào, Cố Vĩnh Hàn về phía Cố Thanh Ninh. Cố Thanh Ninh cũng với Cố Vĩnh Hàn thế nào, nàng hết lời mới khuyên Cố Vĩnh Hàn . Cuối cùng lúc Cố Trạch Mộ và Hoắc Vân Châu cũng tỉnh táo .
Nàng cho hai xử lý vết thương , Hoắc Vân Châu lắc đầu. Hôm nay xem như mặc kệ, nhất định đáp án từ chỗ Cố Thanh Ninh.
Cố Trạch Mộ giật giật môi, Cố Thanh Ninh phản ứng kịp, cắt ngang lời : “Huynh ngậm miệng!”
Cố Trạch Mộ: “…”
Song, thấy Cố Thanh Ninh thật sự tức giận thì cũng ngoan ngoãn ngậm miệng .
Lúc Cố Thanh Ninh mới Hoắc Vân Châu, nàng vẫn luôn thiện cảm với Hoắc Vân Châu, nhưng chỉ ở giới hạn trưởng bối đối với vãn bối mà thôi. Năm đó, Hoắc Vân Châu thổ lộ, nàng chỉ nghĩ đối phương còn quá nhỏ tuổi. Sau khi từ chối nàng để ý đến chuyện đó nữa, ngờ như thế.
Nàng thầm thở dài: “Vân Châu, cảm ơn sự yêu mến của , nhưng mà xin .”