Đương nhiên chúng thần trong triều cũng tin , so với bách tính mà thì bọn họ càng nhiều hơn. Đối với lời đồn , bọn họ chỉ xem như một chuyện thú vị mà thôi. Song, dù việc cũng liên quan đến mẫu tộc của đương kim hoàng thượng, cho dù bọn họ suy nghĩ gì thì chỉ thể ngoan ngoan ngậm chặt miệng, chôn chuyện trong lòng.
Thật ngờ mấy ngày , bên Sung Châu truyền đến tin tức khi bọn họ tu sửa đê điều, từ trong sông móc một phiến đá, phiến đá vẽ hoa văn long phượng đại chiến. Tổng đốc đường sông Tạ Trường Phong dám tự tiện nên lập tức sổ con, đưa cùng phiến đá đến kinh thành.
Nếu là lúc , đương nhiên phiến đá sẽ gây chú ý nhiều như thế.
hôm nay lời đồn đại liên quan đến Phụng Triển vẫn còn đó, phiến đá thấy Chân Long đánh với Phượng Hoàng. Hơn nữa, “Phụng” giống như “Phượng”, đương nhiên sẽ liên tưởng đến Phụng Triển.
Trong phút chốc, lời đồn càng truyền càng mãnh liệt, càng xu thế phát tán.
Lúc , Tiêu Trạm cũng bình tĩnh , y cũng nhận chuyện ẩn trong đó. Dù Phụng Triển c.h.ế.t hai mươi năm, đang yên lành đột nhiên truyền lời đồn về y?
Năm đó, nội tình trong vụ án của Phụng Triển đơn giản, đa đều nội tình, chỉ nghĩ là Phụng Triển c.h.ế.t sa trường. Tiêu Trạm cũng tin cữu cữu sẽ phản bội Đại Chu, nhưng y cũng qua chứng cứ đó, chứng minh Phụng Triển dị tâm. Cho nên, mặc dù thể nào chân tướng của chuyện , song đó chuyện thành tâm bệnh của y.
Lúc Uy Quốc công hồi kinh từng nhắc qua vị lão sư thần bí của Trác Cách. Ông nghi ngờ là tướng lĩnh Đại Chu, điều vẫn thể tra phận của đối phương.
Vì thế, lúc tin đồn xuất hiện, y nhớ đến lời của Uy Quốc công.
Tiêu Trạm Khang Diệp và Liễu thái phó ở mặt, hỏi: “Gần đây tin đồn liên quan trong kinh thành, hai ái khanh gì ?”
Liễu thái phó thoáng qua Khang Diệp, chỉ thấy ông cụp mắt, dáng vẻ bình tĩnh. Ông cau mày mà : “Thần cảm thấy lời thật sự vô căn cứ. Năm đó, t.h.i t.h.ể Định Quốc công hộ tống về kinh thành, hạ táng mặt bao nhiêu . Đã nhiều năm trôi qua như thế, bây giờ đột nhiên nhắc đến, lẽ đây là kế sách loạn lòng của đám ngoại tộc!”
Tiêu Trạm khẽ gật đầu, y cũng nghĩ thế, Liễu thái phó lên lời trong lòng y.
“ thế, năm đó, Định Quốc công hi sinh vì nước, nếu y bêu , dụng ý tàn độc như thế, trẫm chỉ sợ khiến cho tướng sĩ trong thiên hạ thất vọng đau lòng.”
lúc , Khang Diệp mới chậm rãi mở miệng : “Khởi bẩm bệ hạ, thần ý kiến khác.”
Tiêu Trạm nhíu mày, song, y vẫn luôn kính trọng Khang Diệp nên hiệu cho Khang Diệp : “Mời thừa tướng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-430-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Khang Diệp chắp tay : “Theo thần thấy, chính vì Định Quốc công thanh danh hiển hách nên mới gương cho thiên hạ, cho Định Quốc công một công đạo. Phải tra việc rõ ràng cho Định Quốc công sự trong sạch.”
Tuy lời ông sai, nhưng Tiêu Trạm vế hỏi: “Tra? Phải tra thế nào? Uy Quốc công tra xét nhiều năm như cũng tra phận của đối phương, sai thể tra rõ như lời thừa tướng ?”
Khang Diệp hề hoang mang mà : “Bệ hạ, thần thấy lúc tra , chắc bây giờ tra .”
Mê Truyện Dịch
“Ồ?”
“Cái gì gọi là lửa khói, đột nhiên lời đồn đại xuất hiện trong kinh thành lúc chắc là nguyên nhân.” Khang Diệp dừng một chút, dường như hạ quyết định gì đó. Ông : “Năm đó, lúc t.h.i t.h.ể của Định Quốc công hồi kinh đầu, lẽ…”
“To gan!”
Lần Tiêu Trạm tức giận, tất cả trong điện vội vàng quỳ xuống. Trương Lễ vội : “Bệ hạ bớt giận.”
Tiêu Trạm Khang Diệp, lạnh lùng : “Có mấy lời thừa tướng đừng nên lung tung.”
Mặc dù Khang Diệp đang quỳ nhưng dáng vẻ thẳng thắn cương nghị: “Lão thần dám bừa, điều khả năng . Bệ hạ…”
“Đủ !”
Tiêu Trạm gắt gỏng cắt ngang lời ông , nhưng hồi lâu cũng gì thêm. Bầu khí trong điện trầm xuống cho hít thở thông.
Trương Lễ chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trán sắp tụ thành dòng suối nhỏ, thầm oán trách Khang Diệp. Khang Diệp như cũ hề d.a.o động.
Tiêu Trạm ông cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng mà trong việc tại triều Khang Diệp luôn chí công vô tư. Vì thế, y cũng nghĩ gì khác, chỉ nghĩ tính cách ông quá thẳng thắn mà thôi.
Y suy nghĩ một lúc, miễn cưỡng : “ mà lời khi nãy thừa tướng cũng đạo lý, trẫm sẽ phái điều tra rõ ràng.” Sau đó, y sắc mặt tái nhợt của Khang Diệp mà : “Gần đây thừa tướng vất vả , trẫm bệnh ông lành triều, chuyện khiến trẫm vô cùng lo lắng. Một lát trẫm cho thái y tới, thừa tướng dẫn theo hồi phủ hãy nghỉ ngơi mấy ngày.”