Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 421: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 2025-07-07 08:47:06
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cối xay thịt hiệu suất vượt qua hiệu suất dự kiến, khiến cho đội ngũ của Ô Ân vô cùng bối rối.

Phụng Triển cũng bỏ qua sơ hở trong giây phút , y dẫn vọt thẳng qua. Có điều ngay lúc thấy Cố Thanh Ninh, mặt của y lộ vẻ chấn động và hoảng sợ, nhưng lúc tình thế khẩn cấp, bọn họ cũng thể gì.

Hai bên ăn ý tụ họp , cũng hiếu chiến mà thẳng đến ngoài thành.

Ô Ân nghĩ rằng hề sơ hở nào, ngờ biến cố như xảy . Ánh mắt của đỏ lên vì oán hận, chỉ cần Phụng Triển còn sống rời khỏi thành Nguyệt Lượng thì sẽ còn cơ hội g.i.ế.c y nữa.

Ô Ân hít sâu một , hô lớn: “Trước khi Vương hãn c.h.ế.t từng hạ lệnh, chỉ cần ai g.i.ế.c c.h.ế.t Phụng Triển thì sẽ truyền vị trí Vương hãn cho đó.”

Hắn dứt lời, dường như quanh trở nên yên tĩnh.

Các quý tộc đang sự hung ác của đám Phụng Triển cho lùi bước, lúc trong ánh mắt toát lên vẻ tham lam, giống như linh cẩu phát hiện m.á.u thịt thảo nguyên, bọn chúng càng hung ác vọt lên.

Dường như chỉ trong nháy mắt, bọn Phụng Triển cảm thấy áp lực nặng nề, thậm chí tiểu đội của Cố Thanh Ninh cũng giống như rơi vũng bùn, nhất thời tránh thoát.

Phụng Triển lập tức quyết đoán, sức chiến đấu của tiểu đội nên để bọn họ hộ tống Cố Thanh Ninh .

Sao Cố Thanh Ninh thể đồng ý .

Cuối cùng Dạ Kiêu đánh gãy sự nhún nhường của bọn họ, để Cố Thanh Ninh chỉ huy tiểu đội dẫn Phụng Triển cùng , chặn phía .

Ai cũng lúc chặn ở phía ý nghĩa thế nào, nhưng Phụng Triển thể tiếp tục rề rà nữa. Y quyết định nhanh chóng, khẽ gật đầu mà nặng nề với Dạ Kiêu: “Sống sót trở về!”

Dạ Kiêu lau m.á.u bên mặt, sang sảng một tiếng: “Đương nhiên thuộc hạ còn sống trở về, đại nhân ngài đồng ý tìm cho thuộc hạ một thê tử xinh !”

Dạ Kiêu xong thì dẫn của xoay , đối mặt với biển hung tàn phía .

Phụng Triển thật sâu một cái, nghiến răng với Cố Thanh Ninh: “Đi!”

Phụng Triển qua Cố Thanh Ninh dùng trận Phong Thỉ, mặc dù so với trận Phong Thỉ bình thường thì dường như Cố Thanh Ninh đổi trận pháp, nhưng biến hóa thế nào cũng rời bản chất. Trận Phong Thỉ quan trọng nhất là mũi tên, Phụng Triển dẫn thúc ngựa tiến lên, giữ vị trí mũi tên.

ý gia nhập, hình như hiệu suất của cối xay thịt cao hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-421-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]

Cũng như thế, đối phương càng tiến công mãnh liệt hơn.

Cố Thanh Ninh trơ mắt bên cạnh thi ngã xuống, gần như lấy mạng đổi mạng mới vùng vẫy xông cửa thành.

Song, cho dù cửa thành thì cũng nghĩa sẽ an .

Bố Nhật Cổ Đức và Bùi Ngư dẫn theo những còn chặn truy sát để cho Phụng Triển và Cố Thanh Ninh chạy trốn.

Mê Truyện Dịch

Hai chạy một đoạn, Cố Thanh Ninh mới phát hiện vết thương Phụng Triển chằng chịt, hôn mê từ lâu. Nàng cũng dám dừng , chỉ cởi ngoại bào , buộc Phụng Triển lên lưng ngựa, tiếp tục chạy trốn.

Cũng chạy bao lâu, trời cũng sáng, ngựa của Phụng Triển sùi bọt mép quỳ đất. Cố Thanh Ninh nắm cương ngựa vì phản ứng kịp mà cũng ngựa kéo xuống. Nàng lăn đất hai vòng, xương cốt cả như đánh gãy.

Nàng quan tâm vết thương , gần như dùng hết sức đẩy xác ngựa đang đè Phụng Triển ngoài.

Có điều đến giờ tình hình của Phụng Triển cũng khả quan. Lúc Cố Thanh Ninh mới phát hiện y vết thương to nhỏ, bộ quần áo gần như m.á.u tươi nhuộm đỏ.

Cố Thanh Ninh kéo quần áo xuống băng bó vết thương cho y, nhưng thuốc nên vải màu trắng nhanh chóng m.á.u tươi thấm đỏ.

Trên thảo nguyên mênh m.ô.n.g hề thấy dấu chân , cũng đó ngựa chạy . Cố Thanh Ninh cõng y lên nhưng nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, tối hôm qua trải qua trận chiến ác liệt, bao xa hết sức.

Sắc mặt Phụng Triển tái nhợt, thở yếu ớt.

Vừa đói rét và sự tuyệt vọng ùn ùn kéo đến gần như phá vỡ giới hạn của Cố Thanh Ninh, lỗ tai của nàng vang lên tiếng ong ong, mắt cũng biến thành mơ hồ. Cả nàng rơi ranh giới chuẩn sụp đổ.

Chưa bao giờ nàng càng thấy tuyệt vọng như thế.

Cố Thanh Ninh ôm Phụng Triển, nàng bầu trời kêu:

“Mau cứu ! Ông trời ơi mau cứu ! Ngài để cho trở về chẳng cứu ! Vì ! Vì chứ!”

mà trời đất vẫn yên tĩnh, chỉ mặt trời đỏ như lửa dần dâng lên.

Loading...