Thật sự ngờ trong ngày xuất phát, Bố Nhật Cổ Đức vẫn thấy Phụng Triển trong đội ngũ. Hắn ngờ Cố Thanh Ninh cũng thuyết phục Phụng Triển, lập tức ủ rũ.
Nhóm bọn họ bao nhiêu , hơn nữa ai cũng công phu cao cường. Bọn họ nhét đồ vật trong miệng ngựa, móng ngựa bọc vải lên, thừa dịp bóng tối chậm rãi tiếp cận thành Nguyệt Lượng.
Nửa đêm, thành Nguyệt Lượng vô cùng yên tĩnh, chỉ tiếng bước chân của lính tuần tra.
Bọn họ tới tường thành, một huýt lên tiếng chim hót dài ngắn khác . Không bao lâu , tường thành hai sợi dây thừng thả xuống, bọn Phụng Triển đu theo dây thừng bò lên.
Một nam nhân dáng to cao nửa quỳ mặt Phụng Triển, khẽ : “Đại nhân.”
Sắc mặt Phụng Triển động: “Dạ Kiêu.”
Dạ Kiêu khẽ : “Từ khi đại nhân rời khỏi thành Nguyệt Lượng, Vương hãn cũng điều mấy vị đại nhân quan hệ thiết với tướng quân khỏi thành Nguyệt Lượng. Thị vệ trong cung cũng , những liên quan đến ngài ông dám tin tưởng. Bây giờ trong cung, ngoại trừ thuộc hạ thì chỉ Ô Ân mới thể tiếp cận hầu hạ.”
Phụng Triển cong cong khóe môi: “Vậy cũng thuận tiện cho chúng hành sự.”
Dạ Kiêu gật gật đầu: “Xin ngài quần áo , thuộc hạ dẫn ngài tiến cung.”
Lúc Trác Cách đánh thức thì còn m.ô.n.g lung, nhưng ông nhận chỉ trói , mà trong miệng còn nhét mảnh vải. Ông lập tức tỉnh táo , mở to hai mắt. Lúc ông mới phát hiện cột ghế, mà đối diện ông là Phụng Triển.
Trác Cách giãy dụa kịch liệt, Phụng Triển hề lay động. Đến khi ông giãy dụa mệt mỏi, y mới : “Nếu Vương hãn sẵn lòng chuyện thì sẽ lấy mảnh vải trong miệng ông xuống.”
Trác Cách hung tợn chằm chằm.
Phụng Triển thản nhiên : “Xem là ?”
Trác Cách nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng bây giờ cũng cách nào, chỉ thể uất ức gật đầu.
Phụng Triển giúp ông lấy mảnh vải trong miệng xuống, Trác Cách cử động quai hàm tê cứng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Phụng Triển chậm rãi : “Không Vương hãn vẫn luôn phái lệnh cho hồi cung ? Bây giờ chúng tới , Vương hãn vui?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-417-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Trác Cách y xong lời thì lập tức giận chỗ phát tiết: “Ngươi chui vương đình, trói bản hãn thành như thế. Ngươi cảm thấy bản hãn nên vui ?”
Phụng Triển giương mắt, khóe miệng nở nụ mỉa: “Nếu như thế thì lúc thành cũng mất mạng , thể còn lành chuyện với Vương hãn chứ?”
Mặc dù Trác Cách quyết định g.i.ế.c Phụng Triển, nhưng mấy năm nay Phụng Triển để cho ông một bóng ma quá lớn. Ông hề suy nghĩ mà giải thích: “Đó vì ngươi phản bội !”
Phụng Triển gì.
Trác Cách khẽ cắn môi, : “Lão sư, thật lòng xem ngươi như lão sư, chỉ cần ngươi chịu giúp diệt Đại Chu thì nguyện hưởng thiên hạ cùng ngươi!”
Cuối cùng sắc mặt của Phụng Triển cũng đổi, lộ vẻ khinh miệt: “Nếu thiên hạ thì hai mươi năm , cần gì để đến nước ?”
Y lên, từ cao xuống Trác Cách: “Nhiều năm như , dạy ông nhiều thứ như thế, cái gì ông cũng học . Chỉ giảo biện là trò giỏi hơn thầy.”
Trên mặt Trác Cách lúc xanh lúc đỏ, ông hết sức nhẫn nại, cuối cùng vẻ khinh miệt mặt Phụng Triển kích thích sự oán hận thể nào che giấu của ông . “ là g.i.ế.c ngươi! Cũng vì ngươi công cao chấn chủ, mà vì ngươi hề để mắt. Từ khi bắt đầu ngươi cũng chỉ xem như công cụ báo thù! Cho dù trở thành vua duy nhất thảo nguyên thì trong mắt ngươi cũng khác gì.”
Phụng Triển nhíu mày nhưng cũng giải thích, chỉ chuyển chủ đề mà : “Hôm nay đến gặp Vương hãn mục đích gì chắc Vương hãn cũng . Ông chỉ cần một phong thủ lệnh thì sẽ thả ông .”
Lồng n.g.ự.c Trác Cách phập phồng, ông Phụng Triển thế thì trầm thấp một tiếng: “Ta thể thủ lệnh.”
“ ngươi quỳ xuống cho !”
Phụng Triển lạnh lùng ông , Trác Cách ngẩng đầu, gần như là gằn từng chữ: “Nếu ngươi quỳ, cho dù c.h.ế.t cũng sẽ thủ lệnh .”
Mê Truyện Dịch
Chuyện phát triển đến mức khiến cho Phụng Triển cũng cảm thấy khó giải quyết. Thật y Trác Cách hận , nhưng ngờ hận sâu như thế.
Y hành động gì, Trác Cách cũng bất động, nhưng Bố Nhật Cổ Đức vẫn ở trong bóng tối nhịn . Lúc thì thấy Phụng Triển thoáng qua với ánh mắt cảnh cáo, chỉ thể kiềm chế sự lo lắng của .
Phụng Triển Trác Cách, thể động một chút, mà thật sự quỳ xuống chân ông .