Ánh mắt Trác Cách hung ác nham hiểm, ngay cả Ô Ân cũng cảm thấy lạnh cả tim, vội vàng .
Đợi đến khi Ô Ân rời , Trác Cách mới gọi cung nhân khi nãy đến: “Ngươi tới đây một chuyến.”
Cung nhân ngẩn , cũng dám phản bác Trác Cách mà vội vàng đáp ứng.
Trác Cách ung dung chậm rãi thêm một câu: “Nói với Phụng Triển, nếu mười ngày y đến thì sẽ g.i.ế.c bộ Đại Chu trong lao.”
Phụng Triển cung nhân truyền lời thế thì cũng phản ứng gì. Những hộ vệ xung quanh y trợn mắt qua, cung nhân giật nảy , xong chạy trốn.
Mấy tên hộ vệ ngăn , cung nhân to gan : “Đại… Đại nhân, tiểu nô chỉ là truyền lời thôi. Ngài… Ngài bắt tiểu nô cũng vô dụng thôi…”
Mặt Phụng Triển cảm xúc, song y cũng cho hộ vệ thả . Cung nhân vội vàng thiên ân vạn tạ chạy mất.
Bố Nhật Cổ Đức trở về chuyện , trong lòng cảm thấy nặng nề, vội chạy lều vải: “Đại nhân!”
Phụng Triển đang bàn, nhíu mày đang suy nghĩ điều gì.
Bố Nhật Cổ Đức kêu y thêm một tiếng thì y mới hồn , giống như từng xảy chuyện gì mà lạnh nhạt hỏi: “Sao thế?”
Bố Nhật Cổ Đức thở dài một tiếng, vẻ mặt suy sụp: “Bên trong truyền tin đến trong nhà giam là tâm phúc của Vương hãn trông coi. Nghe Vương hãn lệnh, trừ khi thủ lệnh của ông , nếu thì ai phép lén thả tù phạm.”
Phụng Triển cũng vẻ bất ngờ.
Bố Nhật Cổ Đức nghĩ đến tin tức , lo lắng mà hỏi: “Vậy đại nhân, chúng ?”
Phụng Triển vô cùng tỉnh táo: “Dạ Kiêu ?”
Bố Nhật Cổ Đức : “Hắn , lúc nào cũng đang chờ phân phó của ngài.”
Phụng Triển trầm ngâm một lát : “Ngươi với Dạ Kiêu, buổi tối ba ngày bảo tiếp ứng chúng thành. Tự lấy thủ lệnh.”
Bố Nhật Cổ Đức sửng sốt một chút: “Chẳng lẽ đại nhân đích ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-416-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
“Đương nhiên.”
“Không !” Bố Nhật Cổ Đức vội vàng : “Bây giờ bên trong thành Nguyệt Lượng từng bước đều là ý g.i.ế.c ngài, ngài quá nguy hiểm.”
Phụng Triển chậm rãi : “Chuyện chỉ thể .”
Mê Truyện Dịch
“ mà…”
Phụng Triển đưa tay ngăn Bố Nhật Cổ Đức : “Ngươi hiểu rõ Trác Cách, ông là vô cùng kiêu ngạo. Nếu chúng ép buộc, bức bách ông thủ lệnh, thì cho dù c.h.ế.t ông cũng sẽ . Chỉ mới thể thủ lệnh mà cứu .”
Bố Nhật Cổ Đức Phụng Triển thế y hạ quyết tâm, cho dù gì cũng , đành thở dài trong lòng.
Phụng Triển nhớ chuyện gì đó, hỏi: “Chuyện hậu nhân mấy bộ lạc ?”
Bố Nhật Cổ Đức lắc đầu: “Thời gian quá lâu, tra rõ ràng lẽ cần thời gian.”
Phụng Triển gì nữa, chỉ để lui xuống.
Bố Nhật Cổ Đức lo lắng rời lều vải, song cũng bản lĩnh thuyết phục Phụng Triển. Hắn suy nghĩ một lúc, lập tức về phía lều vải của Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh cũng ở trong lều vải, nàng rảnh rỗi chuyện gì bắt đầu bố trí trận hình. Phụng Triển thấy thế thì gọi một đội nhân mã để cho nàng luyện tập trận hình. Những từ chỗ đồng liêu phận của Cố Thanh Ninh từ sớm, bọn họ cũng thái độ của Phụng Triển đối với nàng nên cả đám cũng dám sơ suất. Bọn họ vốn là tinh do Phụng Triển tự tay huấn luyện , thêm vô cùng dụng tâm nên hiệu quả còn hơn tinh Cố Thanh Ninh huấn luyện trong quân doanh Đại Chu.
Cố Thanh Ninh cố ý dựa theo bọn họ và sự am hiểu binh khí, hóa phức tạp thành đơn giản, hình thành năm một tiểu đội, lấy hình thức tiểu đội huấn luyện trận hình. Mỗi tiểu đội là một chỉnh thể, thể công thể thủ, sức chiến đấu kinh . Mà lấy tiểu đội đơn vị thể hình thành trận chiến lớn, biến hóa ngờ, khiến cho khó mà phòng .
Lúc phần lớn trận hình đều là trận hình lớn và đội hình trận địa nhỏ, từng như Cố Thanh Ninh. trận hình đòi hỏi năng lực của mỗi chiến binh quá cao, cho nên lúc ở Nghiệp Thành Cố Thanh Ninh từng nghĩ như thế, cuối cùng cũng vì tình hình thực tế hạn chế mà từ bỏ.
Bây giờ, cuối cùng nàng gian để phát huy, Cố Thanh Ninh gần như quá chú tâm chuyện .
Lúc Bố Nhật Cổ Đức tìm Cố Thanh Ninh thì nàng đang ở giáo trường. Khi Bố Nhật Cổ Đức , nàng như điều suy nghĩ: “Ta .”
Bố Nhật Cổ Đức khẽ thở , thấy Phụng Triển lời vị Cố tiểu thư , chỉ cần nàng thì nhất định Phụng Triển sẽ đồng ý.