Vì là quen, đương nhiên Kỳ Nhã thể quản. May mà vết thương Lâm Vũ đều là ngoại thương, bọn họ vệ đều mang theo kim sang dược. Sau khi băng bó đơn giản cho y thì đến nhà dân du mục gần đó tạm thời ở .
Kỳ Nhã tìm nữ nhi của dân du mục lau vết m.á.u mặt Lâm Vũ, ai ngờ cô bé bao lều vải bao lâu thì hoảng sợ thất thố chạy mặt của nứt .
Mê Truyện Dịch
Kỳ Nhã khó hiểu theo cô bé lều vải, lúc mới thấy mặt Lâm Vũ lạ. Nàng đưa tay sờ lên, đó kéo tấm mặt nạ da xuống, phía là khuôn mặt tái nhợt nhưng vô cùng tuấn tú. Cô bé ở bên cạnh nhịn mà khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi.
Kỳ Nhã nhíu mày, gương mặt thật sự quá quen thuộc. Nàng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên mở to hai mắt .
Nếu như gương mặt già nua một chút, thêm vết sẹo…
“Ông!”
Kỳ Nhã lẩm bẩm , mà khi nàng lời thì cảm giác càng lúc càng giống. Nếu là con của Phụng Triển thì cũng hề sai.
Mặc dù đối phương phận gì, vì đeo mặt nạ da ẩn nấp ở thành Nguyệt Lượng, nhưng chỉ vì gương mặt giống Phụng Triển đến bảy tám phần thì nàng cũng sẽ cứu sống y.
Lúc Phụng Linh tỉnh chỉ cảm thấy cả đều đau đớn. Y mở mắt, phát hiện đang ở trong một gian lều vải. Y định động đậy một giọng nữ quen thuộc : “Ngươi đừng lộn xộn, vất vả lắm mới thể băng bó kỹ cho ngươi. Một hồi ngươi động thì vết thương rách .”
Phụng Linh sững sờ về phía phát âm thanh thì mới phát hiện là Kỳ Nhã. Y há to miệng, đột nhiên cảm thấy mặt khác lạ, sắc mặt lập tức căng thẳng.
Kỳ Nhã cũng suy nghĩ trong lòng Phụng Linh, nàng quơ quơ tấm mặt nạ mặt y: “Ngươi đang tìm cái ?”
Thân thể của Phụng Linh lập tức căng thẳng, nhưng y ý thức Kỳ Nhã ác ý với , vì thế dần bình tĩnh .
Kỳ Nhã tò mò mặt y mà hỏi: “Ngươi là ai? Sao trọng thương ngất xỉu thảo nguyên?”
Phụng Linh lập tức nghĩ đến chuyện xảy chợ đen lúc .
Y suy nghĩ nhiều, rốt cuộc mặt nạ thần bí gương mặt thế nào. y ngờ , đó là một gương mặt quen thuộc đến mức y hoảng sợ.
Trong giây phút đó, trong đầu Phụng Linh trống rỗng. Nếu như thế thì y cũng đối phương thương. Mặc dù y liều mạng trốn thoát, nhưng tâm trạng rối loạn. Y vốn tin, song đôi mắt y thấy tất cả, rõ với y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-413-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Phụng Triển chính là lão sư của Trác Cách, là thần bí giúp đỡ Trác Cách thống nhất thảo nguyên.
Kết luận thật sự quá buồn ! Vô cùng buồn !
Phụng Linh nghĩ đến lúc , từ khi đón bản gia thì y trở thành thế nào. Từ nhỏ đến lớn y liều mạng cố gắng tập võ, lập công vì đến gần , vì sự hi vọng của cô mẫu và biểu , vì khôi phục vinh quang của Phụng gia nữa.
Có điều, khi thấy khuôn mặt thì tất cả đều biến thành bọt nước.
Niềm tin vững chắc trong lòng y cũng sụp đổ.
Kỳ Nhã hiểu lầm sự im lặng của Phụng Linh. Từ khi nàng thấy gương mặt của Phụng Linh thì vẫn luôn nghi ngờ quan hệ giữa y và Phụng Triển. Bây giờ thấy sắc mặt buồn bã khó che giấu của Phụng Linh, nàng thể khống chế suy nghĩ của .
Dưới góc của nàng, chắc hẳn Phụng Linh là con trai của Phụng Triển, nhưng mà vì năm đó Phụng Triển bỏ rơi con bọn họ. Nhiều năm qua , Phụng Linh tìm tin tức của Phụng Triển, y ngại ngàn dặm tìm cha. Đáng tiếc khi y hao hết công sức tìm đối phương thì đối phương nhận y. Vì thế y đả kích lớn, đầy thương tích lang thang thảo nguyên.
Phụng Linh hề một chữ, song Kỳ Nhã y tưởng tượng thế bi thảm vạn phần. Dù gần đây trong thoại bản của Đại Chu truyền tới đều như thế…
Thật sự thê thảm!
Vì thế, lúc Phụng Linh cố gắng thu cảm xúc mà tìm lý do lừa gạt Kỳ Nhã thì lúc y ngẩng đầu lên thấy Kỳ Nhã y với vẻ thương xót.
Phụng Linh: “???”
Kỳ Nhã: “Ngươi cần , hiểu cả. Nhất định sẽ giúp ngươi!”
Phụng Linh: “…”
Phụng Linh ánh mắt sáng rực của Kỳ Nhã, mặc dù nàng cái gì, nhưng gì y cũng cần kiếm cớ lừa gạt nàng nữa. Vì thế Phụng Linh ngoan ngoãn ngậm miệng, xem như ngầm thừa nhận.
Kỳ Nhã thấy thế thì càng tin chắc suy đoán của , nàng : “Trước tiên ngươi hãy dưỡng thương cho , chuyện còn chờ ngươi khỏe hãy . Đừng lo lắng.”