Cố Trạch Mộ nghĩ như , cũng lãng phí thời gian nữa, phân phó Hồng Thành : “Chuẩn ngựa, khỏi thành tìm.”
Hồng Thành vội vàng khuyên nhủ: “Thiếu gia, vết thương của ngài…”
“Không .” Cố Trạch Mộ mấp máy: “Tính mạng của Thanh Ninh quan trọng hơn.”
Hồng Thành lay chuyển , đành thở dài xuống sắp xếp ngựa.
Cố Trạch Mộ suy đoán sai, lúc Cố Thanh Ninh hôn mê thì Phụng Triển nghĩ cách đưa nàng khỏi Nghiệp Thành. Lúc bọn họ đang ở thôn trang lúc từng ở .
Mê Truyện Dịch
Ban đầu, khi Cố Thanh Ninh Phụng Triển c.h.ế.t thì vô cùng vui vẻ và kích động. khi y chính là lão sư thần bí của Trác Cách thì sự vui sướng biến thành vui buồn đan xen. Có điều khi Phụng Triển thề y tuyệt đối sẽ giúp Trác Cách đối phó Đại Chu, bây giờ suy nghĩ cải tà quy chính, Cố Thanh Ninh mềm lòng.
Phụng Triển cũng sai chuyện, y cũng giải thích, cứ tội nghiệp như thế theo lưng Cố Thanh Ninh. Đã nhiều năm như thế, Phụng Triển cũng trải qua nhiều chuyện, nhưng lúc y về phía Cố Thanh Ninh thì vẫn ỷ như lúc còn bé. Khi Cố Thanh Ninh thấy tóc xám trắng, khóe mắt nếp nhăn, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu.
Nàng nhớ khi còn nhỏ Phụng Triển luôn gây rắc rối, mỗi gây họa, y sợ phụ quở trách nên sẽ lén tìm nàng. Y xin tha thứ, cứ tội nghiệp lưng nàng, đến khi nàng hỏi mới . Lúc đó mới năm sáu tuổi, thêm dáng vẻ tuấn tú nên Phụng Trường Ninh khó quyết tâm hung dữ với y. Cho dù nhóc con nghịch ngợm gây sự, nhưng chỉ cần y dịu dàng kêu một tiếng “Tỷ tỷ” thì nàng sẽ từ bỏ nguyên tắc.
Vì mẫu mất sớm, gần như Phụng Trường Ninh xem Phụng Triển từ bé đến lớn. Cho dù y sai chuyện, cuối cùng nàng vẫn đành lòng.
mà chuyện bình thường kích thích hộ vệ ở xung quanh.
Lần đầu thấy đại nhân lạnh lùng theo một tiểu cô nương cao đến bả vai ngài mà nịnh bợ, tiểu cô nương vẫn kiêu ngạo để ý tới trong viện rơi cằm.
Đám hộ vệ dám tin mắt , dù mặt bọn họ Phụng Triển luôn là minh quả quyết lạnh lùng vô tình. Bây giờ chuyện đổi, những hán tử xông pha khói lửa hận thể chọt mù mắt .
Mấy quan hệ với Bố Nhật Cổ Đức lén hỏi : “Chẳng lẽ tiểu cô nương chính là chủ mẫu tương lai của chúng ? Tuổi cũng nhỏ nhỉ?”
Một khác cũng hùa theo : “ đó, hơn nữa đại nhân đối với nàng hề giống như phu nhân của , rõ ràng là đón tổ tông trở về mà?”
Bố Nhật Cổ Đức khổ trong lòng, chẳng lẽ tổ tông ? Hắn chuẩn một hai ngày , nhưng tiếng “Cô nãi nãi” nghẹn trong họng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-407-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Song, khi đám oán thầm, chiếc cằm rơi cộp cộp thì cũng quen thuộc.
Có điều Cố Thanh Ninh vẫn quen . Nàng ở đây hai ngày, bọn tổ phụ sẽ lo lắng thế nào. Nàng quyết định tìm Phụng Triển chuyện.
Phụng Triển đang sách trong thư phòng, khi thấy Cố Thanh Ninh đến thì nở nụ : “Tỷ, chuyện gì ?”
Cố Thanh Ninh do dự một chút, nàng cũng quanh co lòng vòng với một tay nuôi nấng, nàng hỏi thẳng: “A Ngu, định khi nào cho trở về?”
Nụ mặt Phụng Triển nhạt dần: “Sao tỷ tỷ đột nhiên nhắc đến chuyện , bất kính với tỷ ?”
“Không .” Trên mặt Cố Thanh Ninh toát vẻ lo lâu: “Ta hai ngày , nhất định tổ phụ lo lắng, nhất định trở về.”
Phụng Triển thấy sự lo âu mặt nàng giống giả vờ, y trầm mặc một lát mới : “Tỷ tỷ, tỷ rời khỏi bọn họ hai ngày, nhưng tỷ rời khỏi hai mươi năm .”
“A Ngu…”
“Tỷ, mới là của tỷ, là duy nhất của tỷ, chẳng lẽ tỷ hề ở cùng với ?”
Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ : “Với mà thì đều là , đừng quên trong thể của chảy dòng m.á.u của Cố gia. Cho dù tỷ chúng nhận , nhưng cuối cùng vẫn về phủ Uy Quốc công.”
“Tỷ tỷ trở về rốt cuộc là về phủ Uy Quốc công về bên cạnh đứa trẻ mồ côi Chiêm gia ?”
Cố Thanh Ninh sững sờ.
Phụng Triển khẽ hừ một tiếng: “Đứa bé Chiêm gia chút huyết thống nào với tỷ tỷ, nhưng xem tỷ tỷ quan tâm .”
Lúc Cố Thanh Ninh mới phản ứng kịp, Phụng Triển đang đến Cố Trạch Mộ, lòng của nàng nặng nề nhảy một cái. Nàng che giấu phận của Cố Trạch Mộ vì nàng thật sự sợ Phụng Triển vẫn oán hận Tiêu Dận. Đến lúc đó hai dùng bạo lực, đây là cảnh mà nàng thấy nhất.