Cố Thanh Ninh nhíu mày, cảm giác quen thuộc càng lúc càng mãnh liệt, rốt cuộc y là ai?
Cố Thanh Ninh cũng chọc giận đối phương, nàng trả lời: “Ngươi ý định bắt chẳng lẽ còn phận của ? Ta chính là Tứ tiểu thư của phủ Uy Quốc công.”
“Ngươi .” Phụng Triển chậm rãi lên, từ từ đến gần Cố Thanh Ninh. Bóng dáng cao to của y cản hết tất cả ánh sáng, gần như bao phủ Cố Thanh Ninh trong bóng của y.
“Kiên nhẫn của hạn, nhất ngươi đừng khiêu khích.”
Thân thể Cố Thanh Ninh căng thẳng, lúc Phụng Triển tới gần nàng bỗng đưa tay về phía lấy mặt nạ của y xuống. Ai ngờ Phụng Triển chuẩn , y nghiêng mặt, đồng thời dùng tay cản tay Cố Thanh Ninh .
Hai ở nơi giao thủ mấy hiệp ngắn ngủi, ngay lúc đang giao thủ thì đối phương Cố Thanh Ninh cảm thấy cảm giác quen thuộc càng rõ ràng hơn. Mà loại cảm giác quen thuộc khiến nàng hoảng sợ.
Thật nàng trong lòng Phụng Triển cũng cảm giác như thế. Càng giao thủ với Cố Thanh Ninh thì y càng cảm thấy tiểu cô nương mắt càng giống trong trí nhớ của y.
Phụng Triển xuất thần, lập tức Cố Thanh Ninh bắt sơ hở. Nàng đưa tay kéo mặt nạ của Phụng Triển, nhưng mà gương mặt mặt nạ cho nàng giống như sét đánh, trong phút chốc ngây ngẩn cả .
Phụng Triển sợ nàng cướp mặt nạ, gương mặt của y lập tức trầm xuống. Y giáo huấn Cố Thanh Ninh một phen, song khi thấy vẻ chấn động và đau lòng mặt nàng thì tay của y vô thức cứng đờ .
Cố Thanh Ninh chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng “Ầm ầm”, tay chân cũng đang run rẩy, gần như chống đỡ nổi . Nàng chỉ thể dùng sức nhéo lòng bàn tay để cho tỉnh táo .
mà, Phụng Triển c.h.ế.t , vì ở đây, vì bắt cóc ?
Mê Truyện Dịch
Cố Thanh Ninh thật sự dám suy nghĩ mặt trái đại biểu cho cái gì.
Phụng Triển thấy Cố Thanh Ninh gì, chẳng tại y cảm thấy hoảng hốt. Lúc y đối mặt với Trác Cách từng tự nhiên thế .
Phụng Triển há to miệng nhưng nên gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-403-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Cố Thanh Ninh chậm rãi hít một , mở miệng : “Ta tưởng c.h.ế.t .”
Phụng Triển sững sờ.
“Ta vẫn tin sẽ phản quốc, nhiều năm như từ đầu đến cuối đều nghĩ khác hãm hại. Cho nên khi bên ngoại tộc tướng lĩnh Đại Chu thì nghĩ hết cách để đến biên quan. Ta tra rõ chân tướng năm đó, trả sự trong sạch cho …” Cố Thanh Ninh từng câu từng chữ, giọng của nàng nhẹ nhưng giống như chim quyên đẫm máu, khiến cho lòng siết chặt .
Phụng Triển thể tin mà Cố Thanh Ninh, một cái tên suýt nữa thốt miệng.
Đôi mắt Cố Thanh Ninh đỏ bừng, chứa đầy nước mắt. Giọng của nàng run rẩy giống như từ hàm răng nghiến mà : “Phụng Triển, xứng đáng với sự trung thành báo quốc nhiều năm của Phụng gia ? Đệ xứng với đồng bạn trong quân ? Đệ xứng với con dân Đại Chu ?”
Phụng Triển nàng ép hỏi cho lui mấy bước, sự chất vấn , vẻ mặt , phận mắt vô cùng giống như thật.
Trong lòng Phụng Triển giống như nổi lên sóng lớn, cảm xúc hỗn loạn gần như bao phủ cả y.
“Không, thể nào!” Y cố sức lắc đầu, đó hung hăng trừng mắt với Cố Thanh Ninh: “Ngươi tỷ ! Ngươi thể nào là tỷ , rốt cuộc ngươi là ai?”
Lúc , Cố Thanh Ninh cũng che giấu chuyện quan trọng nữa, nàng chỉ cảm thấy khí lực trong như rút sạch. Nàng khổ một tiếng: “A Ngu, lừa dối , đoán ?”
A Ngu là nhũ danh của Phụng Triển, song từ đến chỉ tỷ tỷ gọi y như thế. Sau khi y trưởng thành, tỷ tỷ cũng hiếm khi gọi nhũ danh của y, chỉ thỉnh thoảng y chọc giận riêng tư mới gọi y như thế. Cố Thanh Ninh thấy Phụng Triển gì, nàng thêm mấy bí mật nhỏ mà chỉ hai mới .
Chân tướng giống như tia sét đánh thẳng đầu Phụng Triển, y ngây ngốc đó, chớp mắt chằm chằm Cố Thanh Ninh. Trên mặt y vẻ vui sướng đau khổ.
Y về phía một bước giống như đưa tay chạm mặt của Cố Thanh Ninh, nhưng nhanh chóng rụt tay về. Y mở miệng khẽ : “Tỷ, là tỷ ?” Giọng của y cực nhẹ, giống như sợ đánh nát giấc mộng mặt.
Cố Thanh Ninh cũng nhịn nữa, từng giọt nước mắt lăn xuống, nàng gật đầu : “Là , A Ngu, là …”
Cả Phụng Triển run rẩy, sự đau khổ, oán hận, nhẫn nại mấy năm nay giống như là con lũ lớn phá vỡ đập, gần như khiến y thể thừa nhận . Y kêu một tiếng: “Tỷ.”