Cố Thanh Ninh chớp mắt qua, đúng lúc thấy câu cùng: “… Nghiêm hình khảo vấn bộ những kẻ bắt …”
Nàng mấp máy môi, vẻ mặt nghiêm khắc với Cố Trạch Mộ: “Lúc ca cần nghỉ ngơi, cho dù chuyện gì thì cũng chờ ca khỏe hãy .”
Cũng may Cố Trạch Mộ cũng sắp xếp xong, gật đầu với Hồng Thành, để Hồng Thành theo phân phó của .
Sau khi Hồng Thành rời , Cố Thanh Ninh liếc mắt vết thương của , xác định vết thương nứt mới yên tâm.
Lúc Cố Thanh Thù cũng đến, hỏi thăm Cố Trạch Mộ một hồi tổ phụ phái gọi . Trong phòng chỉ còn Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ.
Cố Thanh Ninh thôi, nhưng cuối cùng cũng gì. Cố Trạch Mộ đang thương, cũng nhanh chóng ngủ .
Cố Thanh Ninh sờ lên trán của , xác định sốt, lúc nàng mới xuống ghế con cạnh giường sắc mặt phức tạp ngủ.
Sau khi nàng kỹ áo giáp mới chất liệu áo giáp vô cùng quý giá, giống như Cố Trạch Mộ hời hợt thuận miệng tìm . Áo giáp đời chỉ bộ , là cho nàng.
Mà rõ nàng mặc áo giáp , ngay giây phút đó hề do dự mà chặn mũi tên cho nàng.
Cố Thanh Ninh hỏi Cố Trạch Mộ là vì , nhưng nàng dám hỏi. Nàng sợ khi hỏi thì vài thứ mà tường thành dựng lên trong lòng nàng ngăn .
Mê Truyện Dịch
Thôn Bình An là một thôn nhỏ cách Nghiệp Thành xa, vì nó cách Nghiệp Thành xa nên lúc khi ngoại tộc cướp bóc thì thôn của bọn họ thường gặp nạn. Phần lớn trong thôn đều rời , chỉ còn vài già yếu tàn tật. từ khi Trác Cách thống nhất thảo nguyên thì ràng buộc binh sĩ nghiêm khắc, tình hình cũng trở nên khá hơn nhiều, trong thôn cũng dần nhiều hơn.
Mấy ngày , đột nhiên trong thôn một đám kì lạ tới, quần áo giống với ngoại tộc, bọn họ thuê viện tử nhất trong thôn. Đây là nhà của trưởng thôn, là nhất cũng chỉ xây bằng bùn phôi, đó phủ thêm chút cỏ tranh mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-395-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Một đám hộ vệ áo đen vây viện tử chặt chẽ, cơm canh đều tự nấu, uống nước cũng tự chọn, cho dù mượn bọn họ chút củi lửa thì cũng sẽ đưa tiền. Trong đó mấy thanh niên ngoại tộc dáng vẻ , tính cách ôn hòa, chuyện đều mỉm. Trước đó, tiểu hài tử đùa giỡn đụng đùi , cũng tức giận mà vô cùng lòng đỡ đứa trẻ lên, còn lấy cỏ bện thành động vật nhỏ chọc cho đứa nhỏ nín mà mỉm .
Song, thôn trưởng là trải qua sự cướp bóc khi xưa của ngoại tộc, chứng kiến sự hung tàn của ngoại tộc cho nên bọn họ mê hoặc. Ông cho phép trong thôn đến gần viện , bản sợ hãi cảnh giác, xa xa theo dõi viện tử .
Qua một thời gian dài cũng để ông vài thứ. Thanh niên ngoại tộc tên Bố Nhật Cổ Đức là thủ lĩnh của nhóm . Thôn trưởng từng gặp qua đối phương ở ngoài viện một chút, đó là một nam nhân bao bọc bởi chiếc áo đen. Gần như y xuất hiện mặt khác, cơm canh đều đưa phòng. Thỉnh thoảng y cũng trong sân một chút, nhưng mặt đều đeo mặt nạ, ai thấy dung mạo của y.
Sau mấy ngày trưởng thôn run sợ, phát hiện mấy hứng thú với thôn bọn họ thì mới dần yên lòng.
Bố Nhật Cổ Đức hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng trưởng thôn nhưng cũng quan tâm. Lý do bọn họ ở tạm trong thôn là vì Phụng Triển Cố Thanh Ninh, chỉ cần trong thành bắt nàng thì bọn họ sẽ rời .
lúc , một con bồ câu đưa tin rơi xuống. Bố Nhật Cổ Đức cầm lấy nó, lấy ống trúc đùi bồ câu xuống, đó cầm trong phòng.
Phụng Triển đang gì đó ở trong phòng, Bố Nhật Cổ Đức cũng phiền y. Đến khi y xong, mới đưa ống trúc trong tay qua.
Phụng Triển mở ống trúc , lấy một tờ giấy từ trong đó. Y nhanh chóng hết, lông mày nhíu thật sâu.
Bố Nhật Cổ Đức vẻ thích hợp, hỏi: “Đại nhân, xảy chuyện gì thế?”
Phụng Triển đưa lá thư cho .
Bố Nhật Cổ Đức tỏ vẻ nghi hoặc cầm lấy, mới hai hàng lộ vẻ kinh ngạc: “Vậy mà bọn họ tính kế?” Hắn nghĩ đó là nhiệm vụ đơn giản, những cơ sở ngầm ẩn nấp nhiều năm ở Nghiệp Thành, đối phó với một tiểu cô nương như thế thật sự dễ như lòng bàn tay. Ai ngờ đối phương tương kế tựu kế, chỉ bắt mà còn lỗ binh hại tướng.
Phụng Triển chẳng gì cả.