Bỗng nhiên Bùi Ngư hô lớn: “Cẩn thận!”
Cố Trạch Mộ để ý gì nữa, đạp một cái đó nhảy về phía Cố Thanh Ninh, ôm nàng xuống.
Cố Thanh Ninh chỉ cảm thấy thể cứng đờ, đó phát tiếng kêu đau.
Sắc mặt Hồng Thành đổi, vội vàng giục ngựa chạy đến cạnh Cố Trạch Mộ.
Trên bả vai của Cố Trạch Mộ cắm một mũi tên, lúc m.á.u đang chảy ngoài. Sắc mặt của tái nhợt, chảy đầy mồ hôi lạnh. Cố Thanh Ninh lo lắng đỡ , nhưng vì tư thế nên nàng thấy vết thương của Cố Trạch Mộ, bờ môi của trắng bệch.
Hồng Thành để ý chuyện khác, vội kiểm tra cho Cố Trạch Mộ một phen. Mặc dù mũi tên đ.â.m sâu nhưng may mà trúng độc, cũng xem như trong cái rủi cái may.
mà b.ắ.n tên thừa dịp mà bỏ trốn mất dạng, bọn họ phái bắt thu hoạch gì.
Lúc trong lòng Cố Thanh Ninh hỗn loạn, nàng cũng để ý đến những trong xe tù nhân. Nàng và Hồng Thành cùng đưa Cố Trạch Mộ về trong thành. Vì lúc Cố Trạch Mộ thương nên tiện cử động thể, chỉ thể dựa lưng của nàng.
Cố Thanh Ninh cắn răng, nàng cố gắng khiến ngựa định một chút, nhưng cho dù thế sự xóc nảy cũng biến mất. Nàng thể cảm giác thể Cố Trạch Mộ ở lưng căng cứng, thỉnh thoảng phát tiếng kêu kiềm chế. Trên mặt , mồ hôi chảy xuống như dòng suối nhỏ, gần như thấm ướt bờ vai của nàng.
Từ khi trùng sinh đến nay, Cố Thanh Ninh bao giờ hoảng hốt như thế. Trong trí nhớ của nàng, mặc dù thể Tiêu Dận lắm nhưng từng trọng thương gì. Trong lòng nàng, Tiêu Dận là m.á.u lạnh lạnh lùng, thể đánh bạc tính mạng để cản ám sát cho nàng chứ!
Cố Trạch Mộ dựa lưng của Cố Thanh Ninh, mặc dù vì vết thương nên lúc sắp rơi hôn mê, song vẫn mơ hồ thấy gương mặt căng thẳng của Cố Thanh Ninh. Hốc mắt của đỏ lên, nhịn khẽ : “A Ninh, đừng lo lắng… Ta sẽ chết…”
“Ngươi câm miệng!” Cố Thanh Ninh đầu mà quát lớn, nhưng tay nắm dây cương chặt hơn một chút.
Mê Truyện Dịch
Cố Trạch Mộ phát tiếng khẽ, tựa đầu lên bờ vai nàng. Vốn dĩ vết thương đau đớn khó nhịn nhưng dường như lúc cũng chẳng đau lắm.
Có Hồng Thành mở đường, bọn họ nhanh đến Soái phủ. Mà lúc quân y cũng chờ sẵn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-394-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Cố Thanh Ninh và Hồng Thành hợp lực kéo Cố Trạch Mộ từ ngựa xuống đưa gian phòng. Lúc , Cố Trạch Mộ rơi hôn mê.
Cố Thanh Ninh bên ngoài viện, lúc nàng mới phát hiện tay chân của đều đang run rẩy. Qua hồi lâu nàng mới bình tĩnh , song một bước cũng nổi. Nàng quyết định ở đó chờ đại phu .
Một thau m.á.u loãng bưng khỏi phòng, qua một lúc quân y mới rửa tay . Cố Thanh Ninh hỏi gì đó cảm thấy cuống họng của khàn khàn, gần như nên lời.
Cách đó xa, Uy Quốc công nhận tin tức. Ông vội vàng chạy tới hỏi thăm tình hình của Cố Trạch Mộ.
Quân y chậm rãi : “Người trẻ tuổi sức khỏe , gì đáng ngại. Chỉ cần điều dưỡng một thời gian là .”
Uy Quốc công khẽ thở , thấy Cố Thanh Ninh ngơ ngác đó. Ông đối phương về phía Cố Thanh Ninh, ông cũng lo cháu gái thương. Cố Thanh Ninh lắc đầu, khẽ : “Tổ phụ, con , con chỉ hù dọa thôi.”
Uy Quốc công thấy sắc mặt nàng tái nhợt nhưng cũng vết thương gì thì cũng yên lòng, ông phòng xem vết thương của Cố Trạch Mộ. Có lẽ vì Cố Trạch Mộ còn đang bất tỉnh, bao lâu ông tức giận tra hỏi rốt cuộc xảy chuyện gì.
Cố Thanh Ninh đang chuẩn , chợt thấy lưng vang lên giọng hoảng sợ của Cố Thanh Thù: “Thanh Ninh, !”
Cố Thanh Ninh đầu , khi thấy Cố Thanh Thù vội vàng tới nàng mới cúi đầu dáng vẻ chật vật của . Trên quần áo của nàng đầy vết m.á.u và bụi đất, tay cũng dính đầy máu.
Cố Thanh Thù lo lắng xung quanh nàng, Cố Thanh Ninh mới : “Tỷ đừng lo lắng, , thương là Trạch Mộ.”
Cố Thanh Thù nàng nửa câu đầu thì thả lỏng trong lòng. Sau khi nửa câu thì trái tim nhấc lên, nàng vội hỏi: “Sao Trạch Mộ thương?” Nàng nghĩ đến điều gì : “Lúc về các gặp chuyện gì?”
Cố Thanh Ninh chuyện xảy khi một phen, lập tức nhớ gì đó: “Người trong xe tù ?”
Cố Thanh Thù thở dài: “Đừng nữa, lúc chúng chạy tới thì c.h.ế.t .”
Cố Thanh Ninh gì đó, đột nhiên thấy tiếng xôn xao trong phòng. Nàng để ý đến chuyện khác mà nhanh chân chạy , lúc mới thấy Cố Trạch Mộ tỉnh. Hắn lì giường, nửa để trần, vết thương quấn băng vải, đang yếu ớt gì đó với Hồng Thành.