Nếu đối phương thực sự đến từ ngoại tộc thì sẽ xảy tình huống
thế , chỉ hai khả năng: Thứ nhất là bọn chúng rằng đây là do
Thanh Ninh , thứ hai là bọn chúng đang công tác chuẩn cho một việc quan
trọng hơn.
Bất kể là khả năng nào thì đều là tin với Cố Trạch
Mộ.
Đám e là còn nấp sâu hơn tưởng.
Đáng tiếc là mặc dù Hồng Thành vẫn luôn giúp giám sát những kẻ
, nhưng khả năng phân tích và độ nhạy bén của Hồng Thành vẫn kém xa phụ
, điều khiến cho Cố Trạch Mộ chút bất đắc dĩ, chỉ thể để tiếp
tục chú ý cặn kẽ đối phương, còn thì đem tin tức đến Soái phủ để tìm
Uy Quốc công.
Uy Quốc công xong cũng cảm thấy chút nan giải.
Đang lúc cả hai đang cau mày ủ rũ thì Cố Thanh Ninh bước , Cố Trạch
Mộ vội vàng ngừng .
Cố Thanh Ninh giả vờ như gì, thỉnh an Uy Quốc công:
“Tổ phụ.”
Uy Quốc công ho khan một tiếng : “Thanh Ninh, con
đến đây?”
Cố Thanh Ninh giao tư liệu chỉnh sửa xong liên quan đến chiến
trận cho Uy Quốc công, đó cách nghĩ của .
Nàng kịp xong, Uy Quốc công từ chối: “Hiện tại
những việc con đủ nhiều , nhưng chiến trường vẫn quá nguy
hiểm.”
Cố Thanh Ninh mím môi, nhưng : “ mà tổ phụ , cho
dù con trốn ở phía cũng hẳn là an , đúng ?”
Uy Quốc công và Cố Trạch Mộ , cả hai đều chút bất lực,
vẻ như Cố Thanh Ninh thấy những lời nãy .
Cố Trạch Mộ định giải thích thì Cố Thanh Ninh :
“Nếu ca cho , nhất là cho chuyện để
thể phán đoán tình hình rõ ràng hơn, mới đưa những lựa chọn sai lầm.”
Cố Trạch Mộ chỉ đành cho nàng hết những gì điều
tra .
Cố Thanh Ninh cau mày : “Ca lo lắng bọn họ sẽ gây bất lợi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-389-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
cho ?”
Không đợi Cố Trạch Mộ gì, Uy Quốc Công : “Tài năng
về chiến trận của con quan trọng đối với quân đội. Nếu là thống soái của
phe địch cũng sẽ ngơ với chuyện , nếu giúp sức cho thì
nhất định tìm cách trừ khử.”
Mặc dù Cố Thanh Ninh sớm loại giác ngộ , nhưng chung quy
vẫn chút sợ hãi khi thực sự đối mặt với loại chuyện , điều nàng cũng
thực sự chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, nên vẫn dùng lý trí
đề đè nén những cảm xúc xuống.
Tuy nhiên, Cố Trạch Mộ vẫn thấy đôi tay run rẩy giấu phía
lưng của nàng.
Thực bọn họ cũng còn cách nào hơn, dù địch cũng
đang trong tối còn ngoài sáng, ngoài việc bố trí thêm vài hộ vệ và để Cố
Thanh Ninh ít ngoài thì còn cách nào hơn.
Cố Thanh Ninh với Uy Quốc công về các nghiên cứu chiến trận
của nàng, đó rời khỏi thư phòng để viện tử của , ai ngờ
khỏi cửa thấy Cố Trạch Mộ với một bao nải.
Nhìn thấy nàng , Cố Trạch Mộ liền bước tới, đưa bao nải
tay cho Cố Thanh Ninh, Cố Thanh Ninh thắc mắc: “Đây là cái gì?”
Cố Trạch Mộ : “Đây là nhuyễn giáp đặc biệt kêu
cho nàng, nàng cầm lấy .” Đây vốn là thứ cố tình đặt khi
Mê Truyện Dịch
Cố Thanh Ninh đến biên giới, chỉ là vẫn luôn tìm cơ hội thích
hợp để đưa nó cho Cố Thanh Ninh..
Cố Thanh Ninh sửng sốt một chút, nhưng bây giờ lúc
màu kiểu cách, nàng nhận lấy đồ với tâm trạng phức tạp.
Cố Trạch Mộ như nhẹ nhõm phần nào an ủi: “Nàng đừng
quá lo lắng, sẽ luôn phái bảo vệ nàng.”
Cố Thanh Ninh mím môi, đáp thật trầm: “Ưm.”
Sau ngày hôm đó, Cố Thanh Ninh việc cẩn thận hơn nhiều, mỗi khi ngoài thì nhất định sẽ dẫn theo mấy hộ vệ. Trong đó còn hai nữ hộ vệ, Cố Thanh Ninh cần nghĩ cũng hai nữ hộ vệ đến từ .
Song, nàng cũng từ chối. Chớp mắt qua nửa tháng, vẫn là sóng êm gió lặng, đối phương cũng hành động gì.
Bởi vì diễn luyện trận hình, đương nhiên thể triển khai trong quân doanh , vì thế Uy Quốc công cho xây một quân doanh ở ngoại thành cách ba mươi dặm dùng để diễn luyện trận hình.
Bởi vì Uy Quốc công cho phép Cố Thanh Ninh lên chiến trường, mỗi ngày nàng đành qua quân doanh ở ngoại thành. Ngoại trừ để diễn luyện trận hình, cũng để hỏi những tướng lĩnh khác chuyện chiến trường. Những tướng lĩnh đều bối phận thúc bá của nàng, thêm Cố Thanh Ninh cũng chứng minh năng lực của , cho nên lúc nàng hỏi tất cả đều gì nấy.
Ngày hôm đó, Cố Thanh Ninh ngoài từ sớm, khi đang chuẩn lên xe ngựa về phía ngoại thành thì gặp Cố Thanh Thù ở trong viện.