đều công vụ cầu kiến, hai một một bước thiền điện
bên ngoài thượng thư phòng, đợi triệu kiến của Tiêu Trạm.
Khang Diệp ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Liễu thái phó lấy
khăn lau mồ hôi trán, gần chậu nước đá hơn một chút để thất
lễ khi gặp vua.
Hai chuyện với , trong thiền điện cũng
hầu hạ, vô cùng yên tĩnh.
Khang Diệp nhướng mắt Liễu thái phó: “Liễu đại nhân.”
Liễu thái phó xoay , chắp tay: “Khang tướng.”
Khang Diệp chậm rãi : “Trong triều nghị luận ầm ĩ về thỉnh
công của Uy Quốc công, Liễu đại nhân nghĩ thế nào?”
Liễu thái phó hiểu dụng ý trong lời của ông , nên
chỉ trả lời một cách mơ hồ lấp lửng.
Khang Diệp tức giận mà chỉ : “Lão phu cho rằng
cách của Uy Quốc Công là đúng, thế gian nên coi trọng năng
lực, hà cớ gì để ý là nam nữ chứ?”
Liễu thái phó cau mày, định gì đó thì một tiểu thái giám
bước đến, lanh lợi hành lễ với cả hai: “Bệ hạ cho gọi Khang tướng yết
kiến.”
Khang Diệp dậy, vuốt áo choàng và chắp tay thi lễ với
Liễu thái phó khi theo tiểu thái giám thượng thư phòng.
Thần sắc của Tiêu Trạm vẻ nặng nề, thấy Khang Diệp bước
mới dịu .
Khang Diệp hành lễ một cách quy củ, Tiêu Trạm vội vàng cho tiểu
thái giám đỡ ông dậy: “Hôm nay Khang ái khanh cầu kiến chuyện gì
quan trọng ?”
Khang Diệp đến gặp Tiêu Trạm chính là vì quốc sự, Tiêu Trạm liền
quên phiền não đó của và bắt đầu thảo luận với ông .
Sau khi bàn xong quốc sự, Tiêu Trạm vẫn cho Khang Diệp lui
xuống, mà hỏi: “Trước đó chúng thần triều tranh cãi ngớt về
sớ thỉnh công của Uy Quốc công, nhưng Ái khanh tiếng nào, là vì
?”
Khang Diệp chắp tay : “Bệ hạ, nay việc luận công
quân đội đều giao cho Quân bộ và Hộ bộ quyết định, thần tiện nhiều lời.”
Tiêu Trạm xua tay: “Bây giờ cứ coi như là quân thần chúng
tán gẫu, khanh cứ suy nghĩ của .”
Khang Diệp dường như suy nghĩ một lúc mới : “Theo góc
của thần, Uy Quốc công từng khai gian quân công, tổ huấn cũng bao giờ
rằng nữ tử phép quân đội, thần cảm thấy chuyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-386-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
gì đáng bàn cãi cả.”
Tiêu Trạm nhướng mày: “Theo ái khanh thì Uy Quốc công
gì sai?”
“Mặc dù thần cho rằng vấn đề theo lý thì vấn đề,
nhưng vẫn chút nghi ngờ.”
“Khanh xem.”
“Một tiểu cô nương gia, cho dù là học tập từ nhỏ thì liệu thể
học chiến trận cao thâm như ?” Khang Diệp nhanh
chậm : “Cho dù nàng là thiên phú dị bẩm, nhưng Uy Quốc công chinh chiến
sa trường nhiều năm tất nhiên cũng nên lý luận suông khác với thực tiễn,
dù may mắn thắng trận nhưng cũng khó tránh quá mạo hiểm.”
Tiêu Trạm nhất thời gì.
Khang Diệp nhíu mày, thể nào ngẩng đầu
biểu tình của Tiêu Trạm nên lúc rốt cuộc là y đang nghĩ gì, chỉ
đành kiên nhẫn chờ phản ứng của y.
Một lúc lâu , Tiêu Trạm mới : “Ái khanh nông cạn
, đời cũng những thiên tài mới lên chiến trường liên tục
lập công đó, Cố thị xuất từ phủ Uy Quốc công từ nhỏ mưa dầm thấm đất,
Mê Truyện Dịch
thành tựu như cũng hề quá lạ.”
Lời của Tiêu Trạm khiến Khang Diệp chút đỡ kịp, ông
đang định giải thích vài câu thì Tiêu Trạm xua tay cho ông lui xuống.
Khang Diệp bất đắc dĩ cáo lui.
Tiểu thái giám vội vàng dẫn Liễu thái phó tới, lúc Tiêu Trạm
hỏi, tại ông tỏ dè dặt quá mức, cuối cùng Tiêu Trạm
chỉ đành thất vọng cho ông lui .
Thấy biểu hiện của Tiêu Trạm , Trương Lễ thận trọng
: “Bệ hạ, trưởng công chúa Nguyên Gia cung .”
Lúc Tiêu Trạm mới định thần : “Biết , bãi giá cung
Khôn Ninh.”
Trong cung Khôn Ninh, Trần hoàng hậu và trưởng công chúa Nguyên
Gia đang hàn huyên.
Gần đây thời gian trưởng công chúa Nguyên Gia nhập cung ít nhiều, lúc Trần hoàng hậu mời nàng cung cũng nàng viện đủ lý do lấp l.i.ế.m cho qua, điều cung, Trần hoàng hậu quan sát nàng tỷ mỉ, nhưng gì khác với bình thường.
Trong khi hai đang chuyện, Tiêu Trạm bước với thông
báo của tiểu thái giám.
Lông mi của Nguyên Gia khẽ rung lên, từ khi Cố Trạch Mộ rằng
Tiêu Trạm phái ám vệ theo dõi nàng, Nguyên Gia lo rằng cẩn thận
lộ tẩy tin tức của phụ hoàng và mẫu hậu, vì lâu nàng
cung, đến cũng là vì chính sự.
Trần hoàng hậu bận ngoài nghênh đón Tiêu Trạm, hề để ý