Phụng Triển nhíu mày, giống như giải thích: “Suy cho cùng
cũng là tiểu thư quý tộc, tính cách yếu ớt, tránh để cho nó sướt mướt.” Y
xong, dường như bản cũng thấy chút tự nhiên nên vội vàng
xua tay cho Bố Nhật Cổ Đức lui xuống.
Bố Nhật Cổ Đức rời bằng cách nào, thậm chí
còn ngẩng đầu lên xem trời mưa đỏ .
Bây giờ chỉ Phụng Triển, mà cũng bắt đầu
hứng thú với tiểu cô nương từng gặp mặt .
Theo dặn dò của Phụng Triển, trong khi sắp xếp để cho y rời
thành Nguyệt Lượng đến biên cảnh, Bố Nhật Cổ Đức cũng để mặc cho tin tức
truyền đến tai Trác Cách.
Sau khi chuyện , ngược Trác Cách còn cảm thấy áy náy
và cho rằng Phụng Triển vẫn trung thành, bằng sẽ vì một mệnh lệnh
của ông mà đích rời thành Nguyệt Lượng để điều tra. Trước đây hóa là
hiểu lầm y.
Đây cũng xem như là một vụ quơ nhầm mà dịu mối quan hệ giữa
hai .
Trong khi Bố Nhật Cổ Đức đang bận tối mày tối mặt thì một cửa hàng
bánh chẻo bên ngoài thành Nguyệt Lượng đóng cửa sớm.
Tả Hữu tò mò ông chủ Lâm Vũ: “A Vũ, hôm nay đóng cửa sạp
sớm ?”
Lâm Vũ nở nụ : “Biểu của thành , chuẩn
qua đó dự lễ!”
“Chúc mừng, chúc mừng nha!”
Lâm Vũ thu dọn một gói đồ đạc dắt ngựa , cưới híp mắt cáo
biệt Tả Hữu, giống như là thật sự chỉ tham dự hôn lễ mà thôi.
đúng lúc , một thiếu nữ xuất hiện cửa tiệm bánh
chẻo, ngạc nhiên : “Ông chủ Lâm, ông định xa nhà ?”
Lâm Vũ khựng , khi mặt đối diện với Kỳ Nhã vẫn là ông chủ
nhỏ chút nịnh nọt và câu nệ của đây: “Công chúa điện hạ thứ ,
hôm nay sợ rằng tiểu nhân thể bánh chẻo cho .”
Kỳ Nhã xua xua tay: “Không .” Nàng Lâm Vũ tham
gia hôn lễ của biểu , nàng cũng chúc mừng, đó : “Xem còn
lâu lắm mới ăn bánh chẻo của ngươi.”
Lâm Vũ cáo nữa và cưỡi ngựa rời với một bao nải
lưng.
Đợi khi xa khỏi thành Nguyệt Lượng, nụ nhã nhặn và hèn mọn
của ông chủ tiệm bánh chẻo đột nhiên đổi, vội vàng thúc ngựa chạy. Khi đến
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-385-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
nơi, thấy tiếng chim quen thuộc, mới theo âm thanh, thuộc hạ đều
đợi sẵn ở đó.
Mọi thấy thì vẻ ngạc nhiên, chỉ một
trong đó hành lễ: “Giáo úy.” Lúc tất cả mới phận của
và vội vàng hành lễ.
Hắn xua tay miễn lễ thô lỗ xé bỏ lớp mặt nạ da mặt
xuống, lộ khuôn mặt tuấn tú phía đó.
Phụng Linh kịp thăm hỏi, trực tiếp : “Tin tức là
thật ư? Người đó thật sự sẽ rời khỏi thành Nguyệt Lượng ?”
Một trong đó gật đầu: “Người giao thiệp với thuộc hạ
Mê Truyện Dịch
đúng là đang hầu hạ trong vương cung, đây là lời với thuộc hạ,
Trác Cách giao cho đó một nhiệm vụ, đó sợ thuộc hạ xử lý
nên mới đích tay.”
Hắn dứt lời, tất cả đều lộ vẻ mặt phấn khích, bọn
họ ẩn nấp thảo nguyên bao nhiêu năm nay chính là để tìm
phận thật sự của đó, và nếu thể, nhất là g.i.ế.c luôn đó .
Chỉ là đó quá mức thận trọng, cứ trốn sâu trong vương đình, còn sâu hơn
cả nơi trốn của Trác Cách. Ngay cả trong vương cung từng thấy y cũng
ít, cho nên nhiều năm như bọn họ đều đạt kết quả gì, ai nấy
đều sớm sốt ruột.
Giờ đây, cuối cùng đó cũng chịu rời thành Nguyệt Lượng, đối
với bọn họ mà , đây chính là cơ hội để lập công.
Không chỉ những thuộc hạ , ngay cả Phụng Linh cũng kìm
chế kích động, nhưng dù thì y cũng nhẫn nhịn nhiều năm như nên
nhanh bình tĩnh trở . Với tính cách cẩn trọng của đó, dù cho
rời khỏi thành Nguyệt Lượng thì e là hộ vệ sẽ càng nghiêm mật hơn, tìm
thế của y chuyện đơn giản, vẫn cần suy tính kỹ càng.
dù thế nào nữa, đây cũng là cơ hội nhất của bọn họ.
Đang lúc thảo nguyên Tây Bắc cuồn cuộn sóng ngầm thì trong kinh
thành cũng hề bình lặng.
Tấu sớ thỉnh công của Uy Quốc công đến kinh thành, ai ngờ cuốn
tấu sớ gây nên sóng gió trong triều đình.
Đơn nhiên chính là vì đoạn thỉnh công cho Cố Thanh Ninh.
Người ủng hộ và phản đối bàn luận ngớt, đôi bên cãi cọ
về sự việc từ triều xuống triều, tựa như suýt chút nữa quên mất
chiến thắng khó .
Hạ triều, Khang Diệp và Liễu thái phó đều rời , trong tay