Phụng Triển tự rót cho Trác Cách, đó hỏi: “Hôm
nay Vương hãn đến đây chuyện gì ?”
Trác Cách hồi thần, nhưng nhận lấy chén bàn, chỉ
: “Lão sư chuyện ở tiền tuyến ?”
“Nghe là thất bại , nhưng cụ thể thế nào thì
rõ.”
Trác Cách chăm chú biểu hiện của Phụng Triển, bỏ sót
một chút dấu vết nào: “Nghe là Đại Chu sử dụng chiến trận mới, A Cổ
Lạp nhất thời trở tay kịp mới đánh bại. Lão sư rốt cuộc là ai
nghiên cứu chiến trận đó ?”
Khi Phụng Triển đến “Chiến trận mới”, vẻ mặt
kinh ngạc, nhưng ngay đó khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt :
“Vương hãn phần đánh giá cao quá đấy, chỉ là một phàm nhân
hèn mọn, là gì , bằng nếu , sớm
với Vương hãn .”
“Vậy ?” Trác Cách nhẹ : “Lão sư quản lý tất cả những ám
gian, mấy năm qua bố trí ở biên cảnh Đại Chu khá nhiều. Ngài mảy may
gì về , ngài cho rằng sẽ tin ư?”
Về nhận xét của Trác Cách, Phụng Triển đáp một cách nhanh
chậm: “Trước Diêu Phỉ xảy chuyện, Uy Quốc công nhân cơ hội
gần như dọn sạch sẽ hết vùng trong ba thành, ám gian tổn thất nặng
nề. Hiện nay Nghiệp thành ngoài thả trong nghiêm, nếu như hành động khinh suất
há chẳng là sa lưới của đối phương ? Ta tưởng Vương hãn
hiểu rõ mới đúng chứ?”
Trước đây Trác Cách bất đồng với Phụng Triển, còn tin
tưởng những ám gian do chính tay y đào tạo nữa, bản còn tự lén
lút huấn luyện, qua mặt Phụng Triển lẻn trộn và Nghiệp thành. Hiện tại tuy
rằng Phụng Triển chỉ rõ , nhưng ý tứ rõ ràng.
Mấy năm nay Trác Cách quen Vương hãn cao cao tại thượng,
lâu ai lấn át thế , nhưng ông chỉ thể kìm nén một bụng tức
giận : “Cho dù lời lão sư là thật, nếu tra
thì chúng cũng nên nghĩ cách ứng phó mới . Trên phương diện e
rằng nào thích hợp hơn lão sư nữa , năm đó lão sư mệnh
danh là quân thần, hẳn là cũng nghiên cứu ít nhiều về chiến trận. Nay quân
Mê Truyện Dịch
thiệt hại nặng, lẽ nào lão sư vẫn tiếp tục trốn trong vương đình,
chịu cống hiến cho bổn vương ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-383-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Ông nghĩ đến nước chắc là Phụng Triển sẽ đưa
lựa chọn chính xác.
Ai ngờ khóe miệng Phụng Triển khẽ nhếch lên, : “Nếu từ
chối thì ?”
Thân thể Trác Cách nhúc nhích, suýt chút nữa rút đao tùy
luôn , nhưng thấy đôi mắt phát lạnh lẽo của Phụng Triển, giống
như một chậu nước lạnh dội lên đầu ông , ông xuống nữa, lạnh
lùng : “Vậy thì hơn hết là lão sư nên cho một lý do chính đáng.”
Phụng Triển khách khí : “Dù cho giúp Vương hãn
thống nhất thảo nguyên, nhưng dù gì cũng từng là Đại Chu, c.h.é.m giết
sa trường nhiều năm, ít nhiều đều huyết hải thâm thù với đa phần các bộ
tộc thảo nguyên. Nếu như lên chiến trường thì thể che giấu
phận nữa, tiên đừng bọn họ g.i.ế.c để trả thù riêng
, cho dù Vương hãn đàn áp bọn họ xuống, nhưng liệu bọn họ theo
mệnh lệnh của mà bất kỳ lời phàn nàn nào ?”
Dù lời của y khách khí nhưng chính xác là sự thật.
Trác Cách thể phản bác, chỉ đành : “Dù là như ,
ngài vẫn thể màn bày mưu tính kế, nhưng ngài cự tuyệt dứt khoát
như , suy cho cùng, đây cũng chỉ là viện cớ mà thôi. Ngài căn bản là
đối địch với Đại chu.”
Ánh mắt của Phụng Triển chằm chằm mặt Trác Cách, khóe
miệng nở nụ giễu cợt: “Nếu như bày mưu tính kế, thì thể nào
can thiệp chuyện quân đội, Vương hãn…nếu nguyện ý, nhưng việc
đến nước Vương hãn còn dám tin tưởng nữa ?”
Trong đôi mắt thể thấu thứ của Phụng Triển, Trác Cách
chỉ cảm thấy chút tâm tư của cách nào che giấu, ông dường như
chút chật vật tránh né ánh mắt của y, nhưng khi định thần thì phát hiện
mà đang né tránh ánh mắt của một thần tử, điều khiến ông
khỏi chút thẹn quá hóa giận.
Phụng Triển giống như những điều , chậm rãi :
“Ta là ai xúi giục thị phi mặt Vương hãn, nhưng Vương hãn
nên rằng, và Đại Chu huyết hải thâm thù, lý do để
phản bội.”
Lúc lời , Trác Cách nhất thời quên mất tức giận mà lộ
một chút kinh ngạc, dù gì bao nhiêu năm nay Phụng Triển vẫn luôn cao cao tại
thượng, kiêu căng khó thuần. Mặc dù y giúp đỡ Trác Cách nhưng bao giờ bày