Lúc Cố Thanh Ninh mới hồi phục tinh thần và theo binh đến tiền sảnh.
Trên đường , nàng dần dần tỉnh táo , nhưng tim vẫn đập nhảy dựng lên tự chủ . Đối với nàng bây giờ, đoạn đường ngắn ngủi so với quá trình chờ đợi đó còn hồi hộp hơn nhiều.
Sau khi nàng bước tiền sảnh trong mớ suy nghĩ miên man, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả .
Uy Quốc công vốn luôn trầm và điềm tĩnh, giờ phút cũng kìm chế vẻ vui mừng, còn sự tự hào kiêu hãnh trong mắt của Cố Vĩnh Hàn-cha ruột của Cố Thanh Ninh ở bên cạnh cũng gần như sắp tràn .
Uy Quốc công hắng giọng và với Cố Thanh Ninh: “Thanh Ninh, tiền tuyến đại thắng. Chúng tiêu diệt hơn sáu trăm kẻ địch và bắt sống hai nghìn tù binh. Trận chiến cực kỳ đặc sắc, phái truyền tin thắng lợi về kinh thành !”
Cố Thanh Ninh ngây .
Uy Quốc công trực tiếp tiếp: “Tuy rằng trận chiến là do tướng lĩnh ngoại tộc quá mức cuồng ngạo, nhưng chiến trận do con cải tiến cũng lập công nhỏ. Ta thỉnh công cho con.”
Mê Truyện Dịch
Lúc Cố Thanh Ninh nên lời.
Tin tức thua trận của ngoại tộc nhanh chóng truyền đến vương đình
ở thành Nguyệt Lượng. Sau khi tin, Trác Cách thất thần lên tại chỗ,
ngay cả khi rượu đổ lên cũng phản ứng.
“Phế vật! A Cổ Lạp cái đồ phế vật ngươi!”
Trác Cách thở hồng hộc qua chửi rủa vị tướng
lĩnh dẫn quân , vì xuất chinh mà ông giao bộ thanh
niên dũng mãnh nhất trong bộ lạc cho . Ông nghĩ một kết quả,
thậm chí nghĩ xuất chinh lẽ sẽ giống như , các dũng sĩ
của ông vô lực công phá cổng thành Nghiệp thành, cuối cùng rút lui mà
kết quả gì, nhưng ngờ, trận đầu mà thất bại,
chỉ thất bại mà còn thất bại cực thảm hại.
Lẽ nào tòa thành thật sự cách công phá ?
Lính liên lạc bên do dự gì đó nhưng thôi.
Thấy , Trác Cách lạnh lùng : “Còn ấp úng cái gì? Có
chuyện gì mau đây.”
Lính liên lạc cắn răng : “Bẩm… Bẩm Vương hãn, trận chiến
diễn thành Nghiệp thành, mà là… Ở một vùng đất hoang cách Nghiệp thành trăm
dặm.”
Lính liên lạc xong lập tức cảm thấy ớn lạnh thấu xương,
bộ phòng nghị sự đều rơi yên lặng đến mức thể thấy tiếng kim rơi.
Thật lâu , Trác Cách mới nặn tiếng từ trong kẽ răng:
“Ý của ngươi là, Lang Kỵ của chúng … Đánh bại thảo nguyên
ư?”
Lính liên lạc phục mặt đất, thể khẽ run rẩy, nhưng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-381-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
thể trả lời.
Không ai dám sắc mặt Trác Cách ghế chủ vị, một
hồi yên lặng chịu nổi, Trác Cách mới lạnh lùng : “Lôi
chém .”
Cả tên lính liên lạc co quắp mặt đất, kịp cầu xin
tha mạng thì hộ vệ hai bên lôi khỏi phòng nghị sự như tha một con chó
chết.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Trác Cách hề vì xử trảm một tên lính
liên lạc mà đổi, ông kìm nén cảm xúc của , xung quanh:
“Chư vị còn đề nghị gì ?”
Người bên ngoài tín của Trác Cách thì còn những
thủ lĩnh của các bộ tộc mà mấy năm nay nương tựa ông . Mọi đều
dám nhảm trong khi Trác Cách tức giận khiến ông vui, chỉ một
tên bệ vệ : “Ban đầu Vương hãn nên cho A Cổ Lạp dẫn binh, nếu như
để , bảo đảm bây giờ Nghiệp thành đánh rớt xuống cho Vương hãn .”
Người tên là A Nhĩ Tư Lăng, dám như mặt
Trác Cách, tất nhiên là tự tin. Trước đây là thủ lĩnh của một
đại bộ tộc thảo nguyên, cộng thêm, chủ động đầu hàng Trác Cách,
còn gả con gái của cho Trác Cách, cho nên luôn chút kiêng kỵ
mặt Trác Cách.
Trác Cách nhíu mày, điều chỉ thuận miệng trấn an vài câu
chứ hề để ý đến tiến cử của . Ông hỏi những khác,
nhưng cả đám gợi ý nào ho, trừ một hai tên dã tâm bừng bừng cũng
thế A Cổ Lạp. Trác Cách tiện mắng A Nhĩ Tư Lăng nhưng cố
kỵ gì với mấy tên cho nên mắng bọn chúng thậm tệ.
Mặc dù mặt Trác Cách mắng A Cổ Lạp là phế vật,
nhưng dù A Cổ Lạp cũng là tín của ông , hơn nữa đổi tướng trận
chiến là tối kỵ, những căn bản quan tâm đến tình hình chiến
đấu, chỉ là đang tranh quyền đoạt lợi mà thôi.
Trác Cách cũng nhiều kiên nhẫn, khi kêu bọn họ lui
xuống, chỉ để tín mà ông tin tưởng nhất là Ô Ân.