Sau đó là thời gian đường nhàm chán, đoạn đường tốc độ nhanh, chỉ hơn nửa tháng đến Nghiệp Thành.
Cảnh vật ở Nghiệp Thành và kinh thành khác biệt, tường thành dày nặng, trời chiều nhuộm thành trì thành màu đỏ tươi. Nó như một khổng lồ im lặng, cô độc ở biên quan bảo vệ bách tính Đại Chu.
Khi thành, cảm giác trong thành càng khác biệt, thể thấy binh sĩ vác đao khắp nơi, còn một mặc áo vải bình dân. Thậm chí còn ít nữ nhân che mặt bệ vệ đường. Người xung quanh cũng tập mãi thành quen.
Không chỉ như , dường như ở nơi đều khí thế hung hãn, điều cũng cho bọn họ cảm thấy thật sự rời khỏi kinh thành đến chiến trường tuyến đầu.
Bọn thế tử Cố Vĩnh Huyên ở ngoài thành chờ bọn họ từ sớm, nhưng mà khi Uy Quốc công tới cũng quan tâm nghi lễ phiền phức. Ông liền bắt đầu hỏi thăm tình hình chiến đầu trong thời gian . Mấy đứa bé chỉ vội vàng gặp phụ đó ném cho Cố Trạch Vũ.
Cố Trạch Vũ dẫn các nàng thu xếp , đó mới dẫn các nàng trong thành một chút.
Mấy năm nay liên tục đánh trận, hầu như trong Nghiệp Thành đều là binh sĩ chiến đấu. Trên tường thành những vết m.á.u đậm và lỗ mũi tên khiến cho nơi xảy quá nhiều trận chiến kịch liệt.
Cố Trạch Vũ dẫn bọn họ , giới thiệu cho bọn họ.
Cả hai đời của Cố Thanh Ninh gần như khỏi kinh thành, nàng vô cùng tò mò với cảnh tượng khác biệt với kinh thành . Cố Thanh Thù và Cố Trạch Hạo cũng hơn bao nhiêu, hai hóa thành đứa nhỏ tò mò, hỏi chuyện Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ cũng tính, khi tới vẫn giải quyết chuyện hậu cần cho nên vô cùng hiểu rõ tình hình trong thành.
Đã sắp đến giờ cơm, Cố Trạch Vũ dẫn bọn họ đến một quán cơm. mà khi mới thấy bên trong đó, từ chưởng quầy đến tiểu nhị đều là hán tử cao lớn thô kệch. Nhìn kỹ thì những đều tàn tật, mà ăn cơm bên trong đa phần là binh sĩ.
Một hán tử mất cánh tay thấy bọn họ đến thì qua, quen thuộc chào hỏi với Cố Trạch Vũ: “Cố công tử, hôm nay ngài dẫn theo khách đến đây ?”
Giọng của như chuông lớn khiến cho Cố Thanh Thù giật nảy . Nàng hề suy nghĩ nắm quyền đánh tới, ai ngờ đối phương cao to nhưng linh hoạt, dễ dàng tránh khỏi.
“Thanh Thù!”
Mê Truyện Dịch
Cố Thanh Thù đại ca gọi , lúc nàng mới ý thức đúng cho nên liên tục xin đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-375-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Nam nhân vô cùng phóng khoáng mà khoát tay áo: “Vị cô nương đánh tệ, đến biên quan thì lòng cảnh giác thế mới .”
Cố Trạch Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, giới thiệu với : “Đây đều là , của .”
“Thì là hai vị Cố công tử và hai vị Cố tiểu thư.” Nam nhân cởi mở một tiếng. “Ta dẫn lên lầu, một hồi sẽ tự bếp bảo A Ngưu mấy món sở trường. Mấy vị cũng nếm thử món ngon ở chỗ chúng nhé.”
Đến lúc phòng lầu, nam nhân mới rời . Cố Trạch Vũ mới : “Thanh Thù, quá thất lễ .”
Cố Thanh Thù cũng hổ: “Thật xin đại ca, dọa sợ. ca và trong tiệm quen thuộc như thế?”
Cố Trạch Vũ : “Vừa mới chào hỏi chúng tên là Đới Anh, vốn dĩ là một vị Thiên hộ trướng tổ phụ. Lúc chiến trường địch c.h.é.m mất một cánh tay, may mắn mới sống tiếp , nhưng thể nào lên chiến trường nữa. Trước đó, tổ phụ vẫn luôn xuất tiền cung cấp nuôi dưỡng, nhưng Đới Thiên hộ cảm thấy như thế , vì thế cùng một đám lão mở một quán ăn ở Nghiệp Thành. Bây giờ vì thức ăn ngon mà cũng nổi tiếng ở Nghiệp Thành.”
lúc Đới Anh châm cho bọn họ, thì nhân tiện : “Nếu Cố công tử khác thì khiêm tốn một chút, nhưng bàn về mùi vị nếu chúng thứ hai thì ở Nghiệp Thành ai dám xưng thứ nhất.”
Cố Trạch Hạo : “Đới đại ca lợi hại như thế, nếm cẩn thận mới .”
Đới Anh ha ha một tiếng: “Vâng, đảm bảo cho ngài ăn ngon đến mức nuốt cả lưỡi .”
Hán tử cởi mở ở Tây Bắc nhanh chóng quen với đám .
mà Cố Thanh Ninh Cố Trạch Mộ mà hỏi: “Vừa ngươi đang gì thế?”
Cố Trạch Mộ thu ánh mắt ngoài cửa sổ, lắc đầu: “Không gì.”
Sau bữa ăn, trở về Soái phủ, mấy ngày nay đều nắm đại khái tình hình của Nghiệp thành, mấy cũng lượt sắp xếp thỏa.