Hồng Tùng Nguyên lo lắng hỏi: “Ngài thật sự biên quan ?”
“Đương nhiên.”
“Ta rõ, đột nhiên ngài nghĩ đến chuyện tra vụ án của Phụng Triển nữa?” Hồng Tùng Nguyên khó hiểu.
Cố Trạch Mộ trả lời qua loa, đó nghĩ đến chuyện gì : “Lần ông để Hồng Thành theo , ông đừng .”
Hồng Tùng Nguyên kinh ngạc .
Cố Trạch Mộ ông: “Ông chừng tuổi , lo lắng cho thể .”
Hồng Tùng Nguyên bất mãn: “Tuổi tác thế nào, càng già càng dẻo dai đó!”
Cố Trạch Mộ tức giận : “Là chôn nửa xuống đất còn chịu nhận giả?”
“Ta ngài đó, rõ ràng ngài quan tâm nhưng lời cũng đánh ngài.”
Cố Trạch Mộ để ý tới ông, khi quyết định thì rửa mặt, chuẩn tiến cung.
Cũng vì vời gặp, tiến cung với mục đích là tìm Tiêu Hằng để chuyện biên quan.
Bây giờ phận của cột với Thái tử, mỗi việc đều tạo ảnh hưởng cho Tiêu Hằng. Cho nên chuyện Nghiệp Thành bàn bạc với Tiêu Hằng mới .
Đương nhiên đây chỉ là lý do bên ngoài.
Trước đó, Cố Trạch Mộ vẫn luôn giấu Tiêu Hằng phận thật của , khi chân tướng tiết lộ, Tiêu Hằng mới ý thức lừa gạt, tức giận đến mức tuyệt giao với Cố Trạch Mộ.
Cho nên mặc dù Cố Trạch Mộ bất đắc dĩ nhưng cũng thể dùng mười hai phần kiên nhẫn để tiến cung dỗ cháu.
Ngay lúc Cố Trạch Mộ ở Đông cung vắt hết óc dỗ cháu trai thì Cố Thanh Ninh cũng ở trong phủ nghênh đón trưởng công chúa Nguyên Gia.
Nguyên Gia tới vì chuyện cập kê của Cố Thanh Ninh. Sang năm, Cố Thanh Ninh mười lăm tuổi, Đào thị chuẩn lễ cập kê cho nàng từ sớm, chính tân[*] là trưởng công chúa Nguyên Gia. Mặc dù Nguyên Gia cảm thấy chính tân trong lễ cập kê cho mẫu hậu là chuyện quá lạ lùng, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-354-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
[*] Chính tân: Người trưởng bối là nữ tài đức.
Lễ cập kê là lễ lớn trong cuộc đời nữ nhi, Đào thị chuẩn hết thứ dùng trong lễ cập kê từ sớm, nhưng cho dù như thế, Nguyên Gia vẫn đặc biệt đem theo trâm quan.
Trâm quan hình phượng, phía bảo bảo thạch trân quý, điêu khắc vô cùng tinh xảo. Chỉ qua trâm quan giá trị nhỏ.
Mặc dù Đào thị và Nguyên Gia quan hệ , nhưng khi thấy trâm quan thì chần chờ: “Cái cũng quá quý giá .”
Nguyên Gia thoáng qua Cố Thanh Ninh mới : “Đây là trâm quan sử dụng khi cập kê, theo mẫu hậu đây là trâm quan mà khi ngoại tổ mẫu cập kê sử dụng, ban đầu nó dùng khi ngoại tổ mẫu lễ cập kê. Chỉ tiếc ngoại tổ mẫu mất sớm, trâm quan cũng từng lấy , đến khi cập kê thì mới lấy cho .”
Đào thị nàng xong thì liên tục lắc đầu: “Ý nghĩa của chiếc trâm quan quan trọng như thế chúng lấy . Ngọc Dung tỷ tỷ vẫn nên đem về .”
Nguyên Gia : “Ta nữ nhi, chiếc trâm quan để ở chỗ cũng chỉ thể cất trong rương, vĩnh viễn thấy mặt trời. Bây giờ thể dùng trong lễ cập kê của Thanh Ninh, lẽ mẫu hậu cũng bằng lòng. Hơn nữa, ngoại tổ mẫu vốn xuất từ phủ Uy Quốc công, bây giờ cũng thể xem như vật về cố chủ.”
Thái độ của Nguyên Gia kiên quyết, Đào thị cự tuyệt đủ kiểu cũng kết quả, chỉ thể thu trâm quan . mà trâm quan quý giá như thế, nàng yên lòng để nha cất nên dậy tự để trâm quan khố phòng.
Sau khi Đào thị rời , Nguyên Gia cũng cho nha hầu hạ xuống hết.
Vẻ mặt Cố Thanh Ninh hoảng hốt nhớ lúc .
Mẫu của nàng mất sớm, vì thế lễ cập kê của nàng do tổ mẫu chủ trì. Lúc đó, nàng đính hôn với Thái tử Tiêu Dận cho nên sử dụng trâm quan là mũ phượng ngự tứ. Mặc dù mũ phượng vô cùng quý giá, nhưng trong lòng náng ít nhiều gì cũng tiếc nuối. Mà bây giờ trùng sinh nữa trái bù đắp tiếc nuối .
Cố Thanh Ninh khẽ thở một , với Nguyên Gia: “Cảm ơn con.”
Mê Truyện Dịch
Nguyên Gia lên: “Người cần gì khách khí với con như thế.”
Cố Thanh Ninh cũng mỉm , bây giờ mặc dù nàng dung mạo của tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi nhưng mặt sự trầm của tiểu cô nương tiểu . Nguyên Gia thấy Cố Thanh Ninh như thế thì nghĩ đến một việc.
Mấy ngày lúc Nguyên Gia tiến cung, trong lúc vô tình với Trần hoàng hậu về chuyện hôn sự của Tiêu Diễn Chi.
Tiêu Diễn Chi sắp mười tám nhưng hôn sự của y vẫn xong. Không Nguyên Gia sợ hãi, mà là Tiêu Diễn Chi hề hứng thú đối với chuyện . Bây giờ y còn là hài tử kiệm lời như còn bé, y giao thiệp rộng, mặc dù huân quý nhưng ngờ thanh danh tệ trong nhóm văn nhân mặc khách.