- Tiểu quận vương, ngươi đang gì ?
Tiêu Diễn Chi cũng thèm , nhấp môi nghiêm túc :
- Ngươi cần phiền , đang xem cầu vồng lưng ô quy.
- Cầu vồng lưng ô quy? Sao thế nào cũng thấy cầu vồng lưng ô quy?
- Có, chỉ là ai cũng thể thấy, chỉ nhân tài thụ đại công đức mới thể thấy...
- Diễn Chi!
Nguyên Gia công chúa vội vàng đánh gãy lời :
- Còn mau bái kiến cữu cữu?
Tiêu Diễn Chi giật , định quỳ xuống hành lễ với Tiêu Trạm, ai ngờ Tiêu Trạm đưa tay ôm :
- Ở bên ngoài cần lễ, một nhà quỳ tới quỳ lui giống cái dạng gì?
Tiêu Diễn Chi mềm mại :
- Cữu cữu mạnh khỏe.
- Ngoan!
Tiêu Trạm ôm , tò mò ô quy trong ao.
- Ngươi lâu như , thấy cầu vồng ?
Tiêu Diễn Chi chán nản lắc đầu.
Nguyên Gia liền :
- Đây đều là lời vô căn cứ, nếu đúng như lời ngươi , cữu cữu của ngươi là đế vương, cửu ngũ chí tôn, công đức còn lớn ?
Tiêu Diễn Chi gắt gao mím môi, cuối cùng vẫn nhịn , phản bác :
- Chỉ là Thanh Ninh cùng Trạch Mộ đều thấy.
Nguyên Gia thể ngờ sẽ cố chấp như , nhíu mày về phía nhũ mẫu, nhũ mẫu vội vàng :
- Không thể nào, Cố tiểu thư cùng Cố thiếu gia đó đều thấy .
- Mới , bọn họ rõ ràng thấy .
Nguyên Gia bậy mặt Tiêu Trạm, lạnh giọng đánh gãy :
- Diễn Chi!
Tiêu Diễn Chi mím môi, bộ dạng vô cùng ủy khuất.
Tiêu Trạm vội vàng ngăn Nguyên Gia, vỗ vỗ lưng Tiêu Diễn Chi:
- Được , , Diễn Chi của chúng thấy liền thấy.
Mê Truyện Dịch
Nói xong, liền ôm Tiêu Diễn Chi đường khác, dời lực chú ý của .
Nguyên Gia âm thầm thở dài một tiếng, theo bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-35-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Nhìn Tiêu Diễn Chi phân tán sự chú ý, Tiêu Trạm mới buông , để Trương Lễ dẫn qua bên chơi đùa.
Tiêu Trạm hỏi:
- Thanh Ninh cùng Trạch Mộ chính là hài tử của Cố gia lão tam?
- Dạ.
Tiêu Trạm :
- Trước giờ ngươi bao giờ đối xử lạnh lùng sắc bén với Diễn Chi, vì giữ gìn hai đứa nhỏ mà hung dữ với , thể thấy ngươi thật sự thích bọn họ.
- Thần cũng vì , thấy bọn họ liền một loại cảm giác thiết, nhịn cứ đối xử với bọn họ.
Nguyên Gia cũng chút hoang mang, đó rộ lên:
- Chỉ là hai bọn họ cũng ngoan ngoãn.
Tiêu Trạm thấy thế liền :
- Nếu như thế, nể mặt hoàng , nếu Cố gia lão tam ở Tây Bắc lập công, mặc kệ là lớn nhỏ, liền ban cho mẫu của hai đứa nhỏ , một cái cáo mệnh, như thế nào?
Nguyên Gia Tiêu Trạm như , chút ngây ngẩn, đó :
- Vậy thần bọn họ cảm tạ hoàng .
- Thật là định bồi thường Cố gia, đảm đương nổi hoàng tiếng cảm tạ .
Tiêu Trạm dừng một chút, mới :
- Ta nghĩ, chờ Phụng Linh lớn hơn chút nữa, sẽ đưa đến Tây Bắc, mưu cầu một chút quân công, giúp cữu cữu giữ vững huyết mạch.
Phụng Linh quá kế cho Phụng Triển, năm nay vặn mười sáu tuổi.
Tuổi còn nhỏ vô cùng nỗ lực chăm chỉ, cảm ơn, giống các vị thứ xuất còn ở Phụng gia.
Nguyên Gia gặp vài , trong lòng cũng chút thương tiếc:
- Phụng Linh là hài tử ngoan, mỗi năm lễ tết, sinh thần của , vẫn nhớ tặng lễ vật, khó tuổi còn nhỏ mà suy xét nhiều như .
Tiêu Trạm nhíu mày:
- Năm đó Phụng gia nhân tài đông đúc, hiện giờ chỉ còn những co cẳng năng lực, chỉ là hài tử gánh vác nhiều như , suy nghĩ nhiều?
Nguyên Gia do dự một lát, mới hỏi:
- Hoàng , năm đó…Rốt cuộc xảy chuyện gì? Chuyện vẫn giữ kín như bưng, chẳng lẽ thật sự phụ hoàng phái hại cữu cữu, chèn ép Phụng gia?
Chuyện năm đó xảy , lúc Nguyên Gia còn nhỏ, nhưng Tiêu Trạm theo phụ hoàng học tập xử lý chính vụ, chỉ là về chuyện cũng nhiều hơn Nguyên Gia bao nhiêu.
Trong trí nhớ của Tiêu Trạm vẫn nhớ rõ nam nhân sang sảng tiếng , mỗi cung sẽ cho một ít đồ chơi kỳ thú, còn cho cưỡi cổ, dạy b.ắ.n tên, dạy cưỡi ngựa, sùng bái với :
" Phụ hoàng của ngươi là mà kính trọng nhất đời ."
Mà mỗi phụ hoàng thấy cữu cữu, sẽ cùng mẫu hậu quở trách cữu cữu gần đây những chuyện hoang đường, chỉ là vẻ mặt lộ bất đắc dĩ ôn hòa tươi .
Lúc một nhà cùng ăn cơm, đều mật xung quanh bàn tròn, mẫu hậu chiếu cố cùng , mà phụ hoàng cùng cữu cữu trò chuyện với vui.