Đám tiểu thái giám xong lập tức nổi lên lòng tôn kính.
Lúc ở trong cung, Khang Diệp đang cung cung kính kính bái kiến Tiêu Trạm. Tiêu Trạm đợi ông quỳ xuống vội vàng bảo Trương Lễ đỡ ông lên, cố ý ban ghế.
Ai ngờ Khang Diệp cũng mà quyết tâm quỳ xuống: “Bệ hạ, lễ thể bỏ .”
Tiêu Trạm mái tóc trắng hết của ông , gương mặt già nua nhiều, trong lòng vô cùng cảm khái. Năm đó, khi y còn là Thái tử từng việc với Khang Diệp, y rõ năng lực của Khang Diệp, vẫn luôn hi vọng ông thể rời núi nữa nhưng Khang Diệp vẫn luôn từ chối. Tiêu Trạm định từ bỏ, ai ngờ lúc Khang Diệp chủ động đến kinh thành.
Đến khi Khang Diệp run run rẩy rẩy bò dậy từ đất, Trương Lễ vội vàng đỡ ông xuống. Lần Khang Diệp từ chối nữa, cho dù mấy năm nay thể ông hơn nhiều nhưng tuổi cũng lớn. Đoạn đường từ Ngu Thành đến kinh thành bôn ba khổ cực, thật sự để ông chịu nổi.
Tiêu Trạm thở dài: “Trẫm và Khang tướng gặp gần hai mươi năm, ông vẫn giống năm đó y như đúc.”
Khang Diệp cũng nở nụ hoài niệm: “Lão thần còn nhớ rõ khi xưa lúc bệ hạ mới tham dự quốc sự, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng vô cùng trầm . Tiên đế từng qua với lão thần, trong lòng bệ hạ khó khăn, chỉ từng biểu lộ mà thôi.”
Tiêu Trạm sững sờ: “Phụ hoàng… Đã thế ?”
Khang Diệp hề hoang mang mà : “Đương nhiên, lão thần dám lừa gạt bệ hạ.”
Sắc mặt Tiêu Trạm dịu : “Khang tướng là phụ hoàng tin tưởng nhất, lời ông đương nhiên trẫm tin tưởng.”
Khang Diệp thấy Tiêu Trạm thế thì mặt tỏ vẻ áy náy, ông quỳ xuống nữa: “Lão thần tội.”
Tiêu Trạm vội : “Khang tướng thế? Trương Lễ, mau đỡ ông .”
Khang Diệp : “Lần lão thần kinh thành là cố ý đến thỉnh tội với bệ hạ. Lão thần nhất thời để ý thu tử nhưng phát hiện ông lòng lang thú, để ông chuyện . Lão thần cô phụ sự tín nhiệm của bệ hạ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-348-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Sau khi Uy Quốc công báo lên chuyện của Diêu Phỉ, Tiêu Trạm phái thăm dò tiền căn hậu quả, đương nhiên y cũng quan hệ thầy trò giữa Khang Diệp và Diêu Phỉ. Không chỉ thế, y còn khi Khang Diệp rời kinh thì màng hưởng thụ, sinh hoạt nghèo khó, một lòng dạy dỗ thư nhân.
Bây giờ Khang Diệp thế, Tiêu Trạm khuyên nhủ: “Khang tướng quá hà khắc với . Diêu Phỉ tâm cơ thâm trầm, nhiều quan viên ông lừa thế, ông phát hiện cũng bình thường.”
“Bệ hạ tha thứ cho lão thần như thế, lão thần cảm động hổ thẹn.” Dường như Khang Diệp chảy nước mắt đầy mặt, cúi đầu xuống dùng tay áo lau khóe mắt của .
Tiêu Trạm khuyên ông một hồi mới : “Mấy năm nay trẫm vẫn hi vọng ngài thể trở triều đình, giống như năm đó ông phụ tá phụ hoàng. Bây giờ ông đến kinh thành thì hãy ở đây .”
“Ân tình của bệ hạ lão thần cảm kích quên. mà lão thần còn chuyện xin.”
Mê Truyện Dịch
“Chuyện gì?”
Dường như Khang Diệp do dự một chút mới : “Lão thần khẩn cầu bệ hạ lật bản án của Chiêm Thế Kiệt.”
Tiêu Trạm ngây ngẩn cả , sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Lão sư, lời thể lung tung, đây là bản án phụ hoàng định, thể lật . Nếu lật bản án, chẳng sẽ lưu chỗ bẩn của phụ hoàng trong sử sách ? Chuyện con thể !”
Khang Diệp : “Lão thần tiên đế vô cùng tôn s.ú.n.g Tuyên Đế tiền triều. Sách sử ghi, thời tiền triều, lúc Hiển Đế c.h.é.m trung thần Triệu Thành, ngay lúc đó Tuyên Đế cũng chính là Văn thái tử nghiêm túc khuyên bảo. Đáng tiếc Hiển Đế vẫn một mực cố chấp, vẫn g.i.ế.c c.h.ế.t Triệu Thành. Sau khi Tuyên Đế kế vị, ông cho sửa bản án sai của Triệu Thành, truyền thành giai thoại thiên cổ, đến nay còn truyền xướng trong dân gian. Có thể thấy lật bản án cũng là chuyện .”
Tiêu Trạm lạnh lùng phản bác: “ mặc dù Tuyên Đế truyền giai thoại, song vì chuyện mà Hiển Đế trở thành trò trong sử sách. Sao trẫm thể để ngầm bẩn thanh danh phụ hoàng, chuyện cần nhắc nữa.”
“Chẳng hành động của bệ hạ là bịt tai mà trộm chuông ? Vụ án của Chiêm Thế Kiệt tra rõ, cho dù bệ hạ lật bản án cho ông thì sớm muộn gì trong thiên hạ cũng chân tướng. Cho dù sử sách nhưng bách tính truyền miệng, vẫn sẽ truyền chân tướng đến hậu thế, nhắc đến tiên đế đều là ô danh…”
“Hỗn xược!”
Khang Diệp hề né tránh: “Sao bệ hạ phơi bày rõ chân tướng khắp thiên hạ. Chỉ với sự thẳng thắn xứng danh tiên đế !”