Kỳ Nhã mở to hai mắt vỗ tay một cái: “Ta nhớ , Ô Nhĩ Na nàng chợ ăn một món ngon, tên là sủi cảo nè!” Nàng vỗ vỗ cánh tay Bố Nhật Cổ Đức: “Ta ăn cái !”
Bố Nhật Cổ Đức bất đắc dĩ, chỉ trách bình thường quá sủng ái Kỳ Nhã, nha đầu sai sử càng tự nhiên hơn. vẫn móc hà bao , với lão bản : “Cho một bát .”
“Hai bát!” Kỳ Nhã cao giọng cắt ngang lời .
Hai xuống ghế gỗ bên ngoài, chủ quán thành thạo bỏ sủi cảo gói kỹ nước sôi. Đến khi sủi cảo nổi lên thì vớt lên bỏ bát canh thịt dê. Canh thịt dê trong trẻo mấy viên sủi cảo nổi lên, trông vẻ vô cùng ăn.
Kỳ Nhã ăn như gió cuốn, Bố Nhật Cổ Đức vốn ăn nhưng cũng nàng lôi kéo mà ăn hết bát sủi cảo , còn uống hết chén canh.
Kỳ Nhã thở một dài, nở nụ hài lòng: “Ngon quá.”
Kỳ Nhã che mặt , bình thường nàng cũng thích chạy loạn trong thành, nên tất cả đều là chính là cháu gái mà Trác Cách yêu thương nhất, công chúa Kỳ Nhã. Chủ quán cũng cẩn thận dè dặt một bên, vẻ vô cùng căng thẳng.
Tính cách Kỳ Nhã vô cùng , thừa dịp Bố Nhật Cổ Đức trả tiền thì : “Tay nghề của ngươi , chắc là một hai ở Đại Chu nhỉ!”
Chủ quán liên tục khoát tay: “Công chúa quá khen , tay nghề của tiểu nhân cũng chỉ bình thường thôi.”
Kỳ Nhã há to miệng: “Đại Chu bao nhiêu món ngon chứ!” Nàng hỏi chủ quán: “Đã như thế thì ngươi chạy đến thảo nguyên?”
Chủ quán cay đắng một tiếng: “Tiểu nhân vốn là Đồng Thành, vì đắc tội một vị viên ngoại nên hại nhà tan cửa nát. Đối phương gia nghiệp to lớn, thật sự sống nổi nữa nên lúc mới bất đắc dĩ trốn khỏi Đại Chu.”
Kỳ Nhã nghi ngờ : “Không Uy Quốc công là công chính , ngươi tìm ông giải oan cho ngươi?”
Đương nhiên đối phương ngờ một công chúa ngoại tộc như Kỳ Nhã đánh giá Uy Quốc công, đại tướng địch quốc cao như thế. Y sửng sốt một hồi mới trả lời: “Uy Quốc công đường đường là đại tướng quân, những chuyện nhỏ nhặt thế tiểu nhân dám phiền ngài .”
Kỳ Nhã thở dài: “Ngươi thật đáng thương, nhưng mà , tay nghề của ngươi thế, thể sống thảo nguyên đấy!”
Chủ quán tỏ vẻ cảm kích: “Cảm ơn công chua.”
Kỳ Nhã thấy y vẫn khúm núm thì lên: “Ngươi đừng sợ, ăn thịt ngươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-337-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Chủ quán sững sờ, lập tức cúi đầu.
Bố Nhật Cổ Đức thấy nàng và chủ quán thể chuyện như thế thì bất đắc dĩ lắc đầu, kéo tay nàng : “Đi thôi.”
Kỳ Nhã theo hai bước, nhưng dừng : “Ông rời Đại Chu nhiều năm như , chắc hẳn nhớ thức ăn Đại Chu. Không bằng chúng mua cho ông một phần mang về .”
Lúc , Kỳ Nhã mới với chủ quán : “Làm phiền ngươi cho chúng một phần , chúng mang về.”
Chủ quán cúi đầu xuống, trong mắt y lóe lên ánh sáng
Đến chạng vạng tối, sắc trời vẫn sáng nhưng chợ ở Nguyệt Lượng Thành cũng tan.
Chủ quán bán sủi cáo dọn bàn ở ngoài lều , thỉnh thoảng chào hỏi với ngoại tộc bên cạnh mấy câu. Y ở đây sinh sống nhiều năm, cũng quen thuộc với xung quanh.
“A Vũ, lúc nào thương đội của biểu ngươi đến thành Nguyệt Lượng ! Ta tìm mua vài món đồ nữa!”
“A Vũ, biểu ngươi thành ! Ngày hội ngươi mời cùng , chừng sẽ cô nương thích , mời khiêu vũ đó!”
“Đừng nhắc đến biểu của A Vũ, mà A Vũ ngươi đó! Cũng tìm !”
Đám đùa với chủ quán, chủ quán đáp vài tiếng đó mới trở trong lều vải. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu xuống khiến cho nơi ánh nắng chiều vô cùng sáng rõ.
Chủ quán cầm một chiếc khăn lông xoa lên mặt , một lát mặt nạ của y rơi xuống để lộ gương mặt tuấn mỹ , đó là Phụng Linh.
Phụng Linh tiến thảo nguyên sắp sáu năm, thật vất vả với xâm nhập thành Nguyệt Lượng. Y dùng tên giả Lâm Vũ mở một quán ăn nhỏ, lẽ Trác Cách cũng ngờ y to gan như thế, dám chạy trong thành Nguyệt Lượng.
Đương nhiên Uy Quốc công cũng phái nội gián khác, nhưng nhiệm vụ của Phụng Linh là tra lão sư thần bí của Trác Cách rốt cuộc là ai. Có điều đối phương vô cùng cẩn thận, bình thường cũng tùy tiện khỏi cửa. Cho dù nọ ngoài thì mặt cũng đeo mặt nạ, cho nên đến nay Phụng Linh cũng thấy tướng mạo của đối phương.
Phụng Linh cũng từng nghĩ trộn , nhưng trong vương đình đều là ngoại tộc, mà đối phương vô cùng thần bí, hầu bên cạnh đều là lão nhân nhiều năm. Vì thế, y chỉ đành từ bỏ ý định .
Mê Truyện Dịch