Bố Nhật Cổ Đức thấy Phụng Triển thật sự trở mặt thì cũng chỉ thể nuốt lời trong lòng xuống.
Mấy năm nay cũng thấy rõ, Phụng Triển vẫn còn oán hận, thế lực Trác Cách yếu nên y dốc sức hết lòng trợ giúp Trác Cách, trợ giúp ông thống nhất thảo nguyên. khi quyền lực của Trác Cách càng lúc càng lớn thì dã tâm của ông cũng càng lúc càng lớn. Mà Phụng Triển vẫn hướng về Đại Chu, cho nên khi Trác Cách tiến đánh Đại Chu thì y vẫn đối đáp thủ. Song, cuối cùng thể ngăn bước chân của Lang Kỵ, mà vì thế giữa y với Trác Cách cũng xuất hiện mâu thuẫn càng lúc càng lớn.
Trong tay Phụng Triển ám vệ để khống chế cơ sở ngầm qua ở Đại Chu, thật vẫn chính sự. Mà bây giờ mặc dù Trác Cách còn chút tôn kính Phụng Triển, nhưng sớm muộn gì cũng ngày ông bộc phát. Bố Nhật Cổ Đức khuyên Phụng Triển bao nhiêu để y hãy tỏ vẻ tôn kính Trác Cách một chút. xưa nay Phụng Triển là nén giận , mỗi xong y chỉ xem như gió thoảng bên tai.
Bố Nhật Cổ Đức y cố chấp nhưng vẫn nhịn mà khuyên nhủ: “Ngài vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để cho vương hãn ngài những hành động nhỏ lưng . Ông khác xưa , nếu ông nghi ngờ ngài thì chỉ sợ ngài gặp nguy hiểm.”
Phụng Triển kiên nhẫn mà : “Biết .”
Bố Nhật Cổ Đức còn khuyên tiếp thì tiếng chuông nhỏ bên ngoài vang lên, lập tức ngậm miệng .
Kỳ Nhã từ ngoài cửa , theo nàng dần lớn lên thì cũng dần thừa kế nét của mẫu . Mặc dù nàng còn nhỏ tuổi nhưng cưới kéo dài dứt, nhưng mà Trác Cách hề về chuyện . Có điều phong nàng công chúa, đồng ý cho nàng tự do Hoàng Đình, lúc đám mới Trác Cách sủng ái nàng.
Từ nhỏ, Kỳ Nhã thích bên cạnh Bố Nhật Cổ Đức, bây giờ càng thường xuyên chạy đến tìm . Mặc dù chỗ Phụng Triển ngoài gọi là cấm địa, nhưng Kỳ Nhã Trác Cách cho phép, Phụng Triển ngầm đồng ý cho nên cũng ai dám cản nàng.
Kỳ Nhã hành lễ với Phụng Triển: “Ông!”
Phụng Triển lạnh nhạt ừm một tiếng, về phía Bố Nhật Cổ Đức: “Được , đừng líu ríu mặt nữa, theo nha đầu ngoài chơi !”
“Đại nhân!”
Phụng Triển phất tay áo phòng trong.
Bố Nhật Cổ Đức thở dài về phía Kỳ Nhã đang ngọt ngào, bất đắc dĩ khỏi lều vải với nàng.
Khi của cải và quyền lực của Trác Cách càng lúc càng lớn, ông quyết định dựng một tòa thành thảo nguyên, đặt tên là thành Nguyệt Lượng. Thành Nguyệt Lượng xây bằng cách đắp đất lên, lấy vương đình trung tâm mà kéo dài ngoài. Bên trong là tộc nhân bộ lạc Cát Nhan là vài đại quý tộc phụ thuộc Trác Cách ở . Ở ngoài thì là bình thường, thậm chí còn vài Đại Chu lén chạy đến thảo nguyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-336-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Qua thời gian, khu dân cư ở ngoại thành dần tạo thành chợ, ngoại tộc ở đây buôn bán dê bò ngựa, Đại Chu thì mở quán cơm tiệm vải. Mặc dù thỉnh thoảng tranh chấp nhưng cũng vẻ hưng thịnh.
Kỳ Nhã và Bố Nhật Cổ Đức trong đó, nàng tò mò hỏi Bố Nhật Cổ Đức: “Huynh và ông đang gì đây, ông vẻ kiên nhẫn lắm?”
Lúc Bố Nhật Cổ Đức chuyện với Phụng Triển luôn dùng tiếng Đại Chu, mặc dù Kỳ Nhã học qua nhưng cũng lắm. Vì thế nàng chỉ mơ hồ mấy chữ, nhưng rốt cuộc bọn họ đang gì.
Bố Nhật Cổ Đức chỉ thể qua loa mấy câu, kết quả quấn dây dưa mãi nên mới bất đắc dĩ : “Đây đều là chuyện lớn, là một cái tiểu cô nương đừng hỏi nhiều như thế.”
Kỳ Nhã xinh hừ một tiếng: “Ngươi đừng mãi xem là tiểu hài tử , lớn .”
Bố Nhật Cổ Đức thấy nàng lén nhón chân, ý để cao hơn một chút. Hắn nhịn lên, trấn an : “Được , Kỳ Nhã của chúng là đại cô nương, xem là hài tử nữa.”
Lúc Kỳ Nhã mới coi như thôi, hai tiếp đến chợ biên giới. Bỗng nhiên Kỳ Nhã hít mũi: “Ngươi ngửi xem, thứ gì thơm thế!”
Chưa đợi Bố Nhật Cổ Đức chuyện, Kỳ Nhã kéo chạy đến một cái lều, mùi thơm là từ bên trong tràn .
Một Đại Chu dáng vẻ bình thường, lưng còng đang bỏ trong nước viên bột tròn tròn trắng trắng.
Kỳ Nhã tò mò tới: “Đây là cái gì?”
Mê Truyện Dịch
Đối phương giật nảy , dè dặt đáp: “Là… Là sủi cảo.”
“Sủi cảo, đó là gì?”
Bố Nhật Cổ Đức trả lời: “Đó là một món ăn của Đại Chu, lúc năm mới mới ăn.”
Dường như chủ quán cũng rành tiếng ngoại tộc, chỉ liên tục gật đầu.