Đây cũng là điều Cố Trạch Mộ , nhưng mà Cố Trạch Vũ suy nghĩ đến thì cũng nhắc nữa.
Cố Trạch Vũ đến đây mới hỏi: “Trước đó hỏi đột nhiên tra chuyện của Diêu Phỉ thế? Lúc nhận thư của còn dọa nhảy dựng một cái.”
Cố Trạch Mộ do dự một chút, nhưng cũng nghĩ đến khi Chiêm Thế Kiệt sửa án xử sai thì phận của cũng nhanh chóng rõ. Vì thế cũng giấu Cố Trạch Vũ nữa, hết chuyện cho Cố Trạch Vũ .
Cố Trạch Vũ xong, dù luôn trầm nhưng cũng khiếp sợ lời.
“Chuyện thật sự khiến cho ngờ . Ta thấy từ khi còn bé và Thanh Ninh việc ăn ý, ai ngờ hai ruột chứ!”
Cố Trạch Mộ thấy đột nhiên nhắc đến Cố Thanh Ninh thì sửng sốt một hồi, mới bất đắc dĩ : “Đại ca, đây là trọng điểm ?”
Cố Trạch Vũ lên: “Được , đại ca chỉ đùa với thôi.” Hắn vỗ vai Cố Trạch Mộ: “Đừng suy nghĩ nhiều, cho dù hài tử Cố gia thì vẫn là của Cố Trạch Vũ .”
Cố Trạch Mộ thấy Cố Trạch Vũ xa lạ với , vẫn đối xử với như , nhưng tại cảm thấy bất ngờ. Hắn ở Cố gia càng lâu càng thể cảm giác gia tộc ấm áp. Bọn họ để ý thức thế nào gọi là nhà thật sự.
Thảo nguyên Tây Bắc, vương đình bộ lạc Cát Nhan.
Một ám vệ quỳ gối mặt Phụng Triển, hết chuyện xảy từ đầu chí cuối ở Sung Châu cho y . Hắn vô cùng kỹ càng, mà Phụng Triển cũng lắng vô cùng chăm chú.
Khi đến Cố Trạch Mộ đến Khang gia, còn khiến cho Khang Diệp tay, thậm chí rời núi nữa, y nhịn mà khẽ : “Đứa nhỏ còn thông minh hơn tưởng tượng nhiều, nhanh hoài nghi đến Khang Diệp. Chỉ tiếc là Khang Diệp quá gian xảo, lẽ đối phó .”
Ám vệ : “Đại nhân cần chúng gì ?”
Phụng Triển khoát khoát tay: “Không cần, tiếp tục chằm chằm bọn họ là .”
Ám vệ , đó thấy y còn phân phó gì khác nữa thì mới nhanh chóng rời khỏi lều vải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-335-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Đến khi ám vệ rời , Bố Nhật Cổ Đức mới : “Dường như đại nhân vẻ vui?”
“Đương nhiên là vui ! Năm đó, Tiêu Dận ngu ngốc chuyên quyền, hại c.h.ế.t trung thần, bây giờ chân tướng rõ ràng, sẽ mãi mãi mang mối nhục trong sử sách! Còn cháu trai của nữa, y liều mạng đóng màn che vì phụ hoàng, xem thử bây giờ y thế nào!”
Bố Nhật Cổ Đức thấy mặc dù Phụng Triển vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng khi lời giống như là đang hờn dỗi, mới thầm thở dài : “Ngài vì xem chuyện mà bán Diêu Phỉ, suýt chút nữa cho của chúng bại lộ?”
Phụng Triển: “…”
Bố Nhật Cổ Đức bất đắc dĩ : “Rõ ràng ngài vẫn quan hệ với Đại Chu, cũng giúp phủ Uy Quốc công, còn lừa dối như thế?”
Phụng Triển thà c.h.ế.t cũng thừa nhận: “Ngươi cái gì, lý do thế là vì phận đứa bé lộ , để cho cháu trai Hoàng đế của Cố Tông Bình phạm tội khi quân. Nếu y xử lý công bằng thì là tự cắt cánh tay của , nếu y xử lý thì sẽ tổn hại uy nghiêm của hoàng đế, y cũng sẽ nảy sinh ngăn cách với Cố Tông Bình. Chuyện với chúng mà là một việc vô cùng .”
“Nói tới lui, ngài vẫn để ý đến lựa chọn của hoàng đế Đại Chu.”
Phụng Triển thẹn quá hoá giận: “Ngươi bậy bạ gì đó!”
“Nếu như thế, ngài thể tiết lộ phận đứa bé ngoài từ lâu , cũng đạt hiệu quả ? Sao ngài cần loanh quanh như thế?”
“Ta…” Phụng Triển đến á khẩu trả lời , lập tức : “Đương nhiên dụng ý khác.”
Mê Truyện Dịch
“Ồ?”
“Ta trả thù tên ngụy quân tử Khang Diệp , năm đó thích ông , ông và Tiêu Dận cấu kết với việc . Tiêu Dận g.i.ế.c , đương nhiên ông giúp đỡ ít. Ta thấy ông cho thảm hại, bóp mũi là sửa án sai của Chiêm Thế Kiệt.”
“Nếu như thế thì bằng ngài g.i.ế.c ông , mấy năm nay ông vẫn luôn ở trong túp lều ngoài thành. Ngài chỉ cần hạ lệnh cho tử sỉ thì đến mười ngày ngài thể thấy đầu của ông .” Bố Nhật Cổ Đức thở dài. “Sao ngài thừa nhận trong lòng ngài vẫn còn quan tâm đến Đại Chu mà?”
Phụng Triển Bố Nhật Cổ Đức trúng tim đen, cuối cùng y kiềm nữa mà : “Câm miệng!”