“Oan uổng mà!” Gia chủ Khang gia vội vàng . “Ta thật sự tham, tên Diêu Phỉ gan loạn như thế, còn buôn sắt. Phải tội c.h.é.m đầu, dám thu tiền của ông chứ!”
Khang Diệp lạnh một tiếng: “Ngươi ? Diêu Phỉ đưa tiền tới chẳng lẽ đều cho chó ăn?”
Gia chủ Khang gia dám nhiều lời.
Khang Diệp chậm rãi : “Năm đó, chuyện của Chiêm Thế Kiệt đó là cuối cùng, sẽ dính chuyện nữa. Bây giờ cho dù ngươi dẫn theo tộc quỳ gối mặt cũng đừng mong sẽ đồng ý.”
Gia chủ Khang gia tỏ vẻ đau khổ mà : “Ta , mấy năm nay Khang gia chúng thể sống êm đều là nhờ ơn của , nhưng chẳng còn cách nào ? Đệ cũng bản lĩnh, Diêu Phỉ dám to gan loạn…”
“ là Diêu Phỉ to gan, nhưng nếu ngươi giả truyền ý thì ông tội lớn ngập trời như thế?” Khang Diệp cắt ngang lời gia chủ Khang gia, lạnh lùng : “Lúc , nghiêm ngặt khống chế lượng muối bán cho ngoại tộc mỗi năm, nếu các ngươi chịu khiêm tốn một chút thì ầm ĩ đến mức cây to đón gió khác tận diệt chứ?”
Gia chủ Khang gia dám , ngờ mấy năm nay Khang Diệp ở trong nhà tranh để ý chuyện bên ngoài thể đoán cách việc của bọn họ chuẩn như .
Ông thấy lóc xong thì cũng để ý đến uy nghiêm của gia chủ nữa, quỳ “Lộp cộp” xuống. “Ngũ ! Vi sai ! Sau cho dù gì đều theo , nhưng mắt cứu chúng ! Một khi chuyện điều tra thì tộc Khang gia chúng sẽ bồi thêm mạng đó!”
Khang Diệp hề lay động, gia chủ Khang gia thấy thế thì lớn hơn: “Ngũ ! Đệ còn nhớ năm đó cho giáo dụ đề cử Quốc Tử Giám học mà cha quỳ cửa nhà ông cả ngày trời! Đầu gối cũng quỳ đến hỏng, còn nữa, lệ phí cho lên kinh đều do nhà chúng cắn răng tiết kiệm mà gom góp cho ! Đệ thể thấy c.h.ế.t cứu chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-328-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Khang Diệp ông diễn, vẻ mặt hiện lên sự chán ghét.
Ông vì thích hiền lành thiện, tộc nhân chất phát biến thành dáng vẻ buồn nôn, lòng tham đáy như bây giờ. Mấy năm nay, vì trả phần ân tình mà ông bao nhiêu chuyện cắn rứt lương tâm. Đến lúc vẫn bọn họ ép buộc như thế.
Gia chủ Khang gia hồi lâu cũng thấy Khang Diệp phản ứng, ông qua khe hở thấy gương mặt lạnh lùng của Khang Diệp, trong lòng “Lộp bộp” một cái. Mấy năm nay, ông thói quen dùng ân tình để ép buộc Khang Diệp, mà cho dù sắc mặt Khang Diệp lạnh lùng nhưng cuối cùng cũng sẽ mềm lòng đồng ý. Ông ngờ lúc chiêu còn dùng nữa.
Gia chủ Khang gia lo lắng đến mức đầu đầy mồ hôi, ánh mắt nghiêng nghiêng Khang Nam bên cạnh. Ông vội : “Ngũ , cho dù mặc kệ chúng thì chẳng lẽ mặc kệ luôn nhi tử của ? Mấy năm nay, đứa nhỏ vẫn gửi nuôi trong tộc, cha như cha, nhưng nó vẫn oán trách một lời, nó vẫn hiếu thuận với . Mỗi tháng, trong tộc đưa bút mực, lương thực, lửa than cho thì đứa nhỏ đều xem qua từng thứ, chỉ sợ dùng thoải mái. Ngay từ lúc sinh nó nuôi nó, thật vất vả nó mới lớn lên như thế, tính cũng sắp trưởng thành lấy thê tử sinh con . Chẳng lẽ trơ mắt nó c.h.ế.t chung với chúng ?”
Khang Nam kinh ngạc gia chủ Khang gia đang lóc kể lể, Khang Diệp còn thờ ơ lạnh nhạt nữa. Y cũng gì, chỉ yên lặng siết chặt nắm đấm.
Khang Diệp nhíu mày về phía Khang Nam.
Con ông duyên phận mỏng manh, ông chỉ một đứa con gái với thê tử. Những hài tử khác đều sống nổi, cho dù ông nghĩ cách gì, mời bao nhiêu đại phu, thậm chí tin quỷ thần cũng thể giữ . Cuối cùng, khi sinh Khang Nam , vì để đứa trẻ sống nên chỉ thể gửi nuôi nó những nhà khác. Lúc Khang Nam mới mạnh khỏe lớn lên.
Thoáng chốc mười mấy năm trôi qua, mấy năm nay mặc dù Khang Diệp vẻ chẳng quan tâm Khang Nam nhưng thật vẫn phái âm thầm để ý y. Mặc dù Khang Nam còn nhỏ tuổi cũng thông minh, quan trọng nhất là y khác những Khang gia ham hưởng thụ khác. Y hiểu chuyện chịu khó, chăm chỉ hiếu học, giống dáng vẻ khi còn trẻ của ông.
Mê Truyện Dịch
Gia chủ Khang gia sai, Khang Diệp hổ thẹn với Khang Nam. Cho dù năm đó vì Khang Nam lớn lên cho nên mới gửi nuôi y bên ngoài, nhưng khi Khang Nam lớn lên, ông cũng thành trách nhiệm của cha.