thật đó thư cho Thụy vương.
Lúc Thụy vương nhận thư của thì lập tức dám thất lễ, vội dẫn chạy ngày đêm tới, chia thành tốp nhỏ thành, lén trốn trong phủ tổng đốc. Cũng chính vì giấu của Thụy vương nên Cố Trạch Mộ mới cố ý chọc giận Tạ Trường Phong, để y dẫn rời khỏi phủ tổng đốc.
Cũng may Diêu Phỉ thật sự bẫy nên mới khiến cho những tính toán của uổng phí.
Có lẽ Diêu Phỉ ngờ trong tay đội kỵ binh của Thụy vương. Cả đời Diêu Phỉ đều ủ mưu tính toán, ông dựa việc tài cao lớn mật nên kiếm tiền tài đầy trời. mà lẽ ông ngờ rằng cuối cùng thua ở đây. Có lẽ cũng chính vì thế, Diêu Phỉ đoán kết cục của nên tự sát .
Mặc dù Cố Trạch Mộ tính toán bắt ông nhưng tính toán chuyện . Để Diêu Phỉ tự sát mất chứng, để kẻ chủ mưu đền tội càng khó hơn.
mà chuyện cũng xảy , nghĩ nữa cũng vô dụng. Cố Trạch Mộ thu hồi tâm tư, về phía Thụy vương: “Lần đa tạ con.”
Từ khi Cố Trạch Mộ tiết lộ phận, Thụy vương từng thấy khách sáo đối với như thế. Thụy vương hoảng sợ: “Con cái vốn dĩ nên việc vì phụ mẫu, phụ hoàng cần gì khách khí như thế.”
Cố Trạch Mộ : “Tuy như thế nhưng con tới đây cũng vô cùng vất vả. Dựa theo phận của chúng bây giờ thì con cự tuyệt cũng là chuyện bình thường. Con chịu đến giúp đỡ, cho dù thế nào cũng nợ ân tình của con.”
Thụy vương từng thấy qua phụ hoàng suy nghĩ cho khác như thế, ánh mắt của càng trở nên kì lạ. Hắn cảm thấy mấy năm qua dường như phụ hoàng đổi nhiều.
Hắn nhớ tới cuộc đối thoại cũng suy đoán mơ hồ, xác định mà hỏi: “Vì phụ hoàng đột nhiên nghĩ đến việc tra vụ án của Chiêm Thế Kiệt?”
Đến lúc , Cố Trạch Mộ cũng tiếp tục giấu diếm nữa.
Thụy vương xong, cả đều choáng váng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-323-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Mê Truyện Dịch
Năm đó, khi vụ án của Chiêm Thế Kiệt xảy thì rời kinh đến Tương Nam. vụ án ầm ĩ quá lớn, cũng khi Chiêm Thế Kiệt chết, đám Chiêm phủ phán c.h.é.m đầu cả nhà. Đó là ý chỉ của phụ hoàng, bây giờ phụ hoàng trở thành trẻ mồ côi của Chiêm gia, chuyện cũng quá mỉa mai .
Mặc dù trong lòng Thụy vương nghĩ như thế nhưng dám .
Hắn dè dặt hỏi: “ phụ hoàng, năm đó vụ án định, cho dù ngài lật bản án, song hoàng là con ngài, thể bãi bỏ ý chỉ của ngài ? Cho dù hoàng đồng ý thì văn võ cả triều cũng sẽ đồng ý ?”
Cố Trạch Mộ : “Con yên tâm, liên quan tới chuyện cách đối phó từ lâu. Chuyện cũng xảy từ xưa, khi tiền triều Tuyên Đế cũng qua việc như thế, nó cũng trở thành giai thoại lưu truyền thiên cổ đến nay.” Hắn dừng một chút : “Hơn nữa, ban đầu cho phép cầu mưa, chẳng y cũng khác ?”
Thụy vương: “…” hai chuyện khác nhiều lắm.
Thụy vương thở dài, thể khuyên nổi Cố Trạch Mộ. Thật nếu suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy cho dù từ góc độ nào, phụ hoàng chuyện cũng sẽ gì đáng trách. Hơn nữa, nếu chính miệng thừa nhận sai thiên hạ thì cần dũng khí lớn thế nào chứ? Hơn nữa, chuyện sẽ ghi trong sử sách, sẽ thành vết nhơ mãi mãi của phụ hoàng.
Thử hỏi đế vương nào lưu danh muôn đời? Từ xưa đến nay, cho dù đế vương sai chuyện thì cũng hề thừa nhận. Thậm chí thiếu hoàng đế vì chút chuyện mà kiêng dè g.i.ế.c c.h.ế.t sử quan. So với bọn họ, hành động như thế của phụ hoàng mới xứng là chủ nhân thiên hạ.
Tuy lúc Thụy vương bội phục phụ hoàng, đời của phụ hoàng vô công tích, quản lý thiên hạ bình yên, xưng tụng là hoàng đế . Song, bây giờ đây mới thật sự kính phục đức hạnh của phụ hoàng.
Thụy vương : “Phụ hoàng quyết tâm như thế thì con cũng chỉ thể ủng hộ phụ hoàng. Nếu phụ hoàng chuyện gì cần giúp thì lúc nào con cũng lệnh.”
Không ngờ Cố Trạch Mộ chỉ lắc đầu: “Không cần, cũng bất đắc dĩ, chuyện cũng sẽ thế nào. Con nên tùy tiện nhúng .”
“ mà…”
“Được , chuyện tự chủ trương, con cần quan tâm. Mấy hôm nay vất vả cho con , vốn định giữ con cho nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng phận của con thể bại lộ, lẽ lập tức về Tương Nam ngay. Thừa dịp bây giờ còn chút thời gian, con nghỉ ngơi thật một lát .”