Tào Thịnh dừng một chút mới tiếp: “Mặc dù Diêu Phỉ g.i.ế.c Chiêm Thế Kiệt nhưng ông sợ khi Chiêm Thế Kiệt c.h.ế.t thì tiên đế sẽ phái đến Sung Châu điều tra. Một khi tra vấn đề thì chúng vẫn chết, cho nên ông hủy đê, cũng sắp đặt cho Chiêm Thế Kiệt giống như sợ tội tự sát. Chỉ như thế, chuyện của chúng mới thể giấu … Cố công tử, lúc đó khuyên Diêu Phỉ, nhưng ông vẫn cố chấp, chuyện …”
Cố Trạch Mộ cắt ngang lời giải thích của ông : “Sau đó xảy chuyện gì?”
Tào Thịnh đến đây, dường như giọng còn sức nữa, ông ngập ngừng mở miệng: “Ông … Diêu Phỉ mua chuộc binh sĩ giữ đê, thừa dịp đêm tối phái bỏ ổ mối đê. Vì lúc đó tâm tư Chiêm Thế Kiệt đều đặt chuyện mở rộng dòng sông, hơn nữa nhiều đê như thế ông cũng rảnh xem kỹ từng đê một. Đến khi mưa xuống, phát hiện cũng chậm…”
“Khốn kiếp!” Bỗng nhiên Cố Trạch Mộ đập bàn một cái, giận dữ : “Chỉ vì ham cá nhân của các ngươi mà dùng cách âm độc hại c.h.ế.t nhiều như ! Ngươi cảm thấy cắn rứt lương tâm ?”
Tào Thịnh dọa đến mức cả run lên một cái, trong phút chốc nên lời.
Cố Trạch Mộ siết quả đấm, kiềm chế cơn giận của , giọng càng trở nên lạnh lùng: “Sau đó thì , các ngươi còn gì nữa?”
Tào Thịnh hốt hoảng lắc đầu: “Chuyện đó cũng rõ, chỉ ngày hôm đê hủy thì truyền chuyện tự sát của Chiêm Thế Kiệt. Sau đó, Diêu Phỉ ép đem những món tiền tài phủ tổng đốc, tạo chứng cứ Chiêm Thế Kiệt tham ô nhận hối lộ, tạo nên hiện trường giả Chiêm Thế Kiệt sợ tội tự sát khi xảy chuyện.”
Đương nhiên Cố Trạch Mộ Tào Thịnh còn giấu diếm, nhưng cơ bản cũng giống như ông .
Hắn dùng một năm thiết kế trùng điệp, từng bước phá hủy sự phòng của Tào Thịnh, cuối cùng cũng chân tướng năm đó. mà hề vui sướng chút nào, chỉ cảm thấy tâm trạng càng nặng nề.
Tào Thịnh chợt nhớ cái gì liền : “Ta nhớ một việc.”
“Việc gì?”
“Năm đó, Diêu Phỉ say rượu cẩn thận qua, lưng của ông quý nhân giúp đỡ. Cũng may vị quý nhân nên ông mới ngày hôm nay.”
“Quý nhân đó là ai?” Cố Trạch Mộ vội hỏi.
Tào Thịnh lắc đầu: “Ta cũng , Diêu Phỉ giữ kín chuyện về vị quý nhân . Năm đó say rượu nên ông mới cẩn thận một câu. Sau đó cũng trăm phương ngàn kế tìm hiểu qua, nhưng mà đối phương giấu quá cho nên cũng đó là ai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-319-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Mê Truyện Dịch
Cố Trạch Mộ ghi nhớ manh mối trong lòng, đó với cai ngục: “Dẫn ông .”
“Khoan khoan khoan khoan!” Tào Thịnh vội vàng giữ lấy bàn: “Cố công tử, ngài thể nể tình nhiều thế hề giấu diếm, ngài xem tội danh của … Có thể giảm bớt ?”
Cố Trạch Mộ khẽ cong môi: “Chuyện , lẽ khi bắt Diêu Phỉ mới . Tào lão gia nên ở trong ngục suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc Diêu Phỉ trốn ở . Nếu bắt Diêu Phỉ, chúng chỉ thể đem Tào lão gia giao nộp.”
Tào Thịnh co quắp , đó cai ngục nể tình kéo .
Đến lúc hết, Hồng Tùng Nguyên mới từ chỗ tối: “Lá gan Tào Thịnh lớn, ngài hù như thế cũng dám láo.”
Cố Trạch Mộ thản nhiên : “Cho dù ông sai, nhưng chỉ với ông đủ lật bản án của Chiêm Thế Kiệt. Cuối cùng chúng bắt Diêu Phỉ mới .”
Hồng Tùng Nguyên nhíu mày: “Ngài , vị quý nhân mà Diêu Phỉ nhắc đến rốt cuộc là ai?”
Cố Trạch Mộ gì.
Hồng Tùng Nguyên nheo mắt nét mặt của : “Sao cảm thấy dường như ngài đoán phận của đối phương? , vẫn hỏi ngài, rốt cuộc tìm manh mối gì từ trong thư của tổ phụ ngài?”
Cố Trạch Mộ chuyển chủ đề: “Trước tiên đừng quản là ai, bây giờ chuyện quan trọng nhất là bắt Diêu Phỉ. Chúng bàn chuyện .”
Hồng Tùng Nguyên nghi ngờ Cố Trạch Mộ, ông luôn cảm thấy dường như che giấu chuyện gì đó.
Mặc dù chuyện Diêu Phỉ xảy chuyện truyền , nhưng việc bắt Tào gia gây nên động tĩnh nhỏ. Rất nhanh tin đồn truyền khắp Sung Châu, vì lý do nên lúc nhiều trong thành cảm thấy bất an.
Cố Trạch Mộ khỏi nhà lao thì gặp Tạ Trường Phong đang nổi giận đùng đùng đến. Bình thường, Tạ Trường Phong vẫn duy trì phong độ của công tử thế gia, nhưng Cố Trạch Mộ quá phận. Hắn sai của phủ tổng đốc bắt thông báo với vị Tổng đốc một tiếng, việc xem ai gì như thế. Cho dù Tạ Trường Phong tính cũng nhịn .