Trên mặt Vân Châu nở nụ mỉm, khẽ gật đầu.
Lúc Bùi Ngư mới hài lòng hỏi bà chuyện khác.
Cố Thanh Ninh ở ngoài viện siết chặt nắm đấm, nàng hỏi Vân Châu rằng đối với bà như thế, bà phản bội ?
Chỉ là những lời nàng thể hỏi , chỉ thể rời .
Về đến phòng Cố Thanh Ninh bực bội thôi, nàng trút giận nhưng cho dù nàng luyện hết chiêu kiếm vẫn thể xóa tan phiền muộn trong lòng. Mà những chuyện nàng thể với bất cứ kẻ nào, chỉ thể tự kìm nén.
Nàng phiền muộn về phòng thì thấy hộp để kệ, trong đó là thư mà Cố Trạch Mộ cho nàng.
Nàng ngẩn một lúc, lẽ đời duy nhất thể nàng thổ lộ hết chuyện chính là Cố Trạch Mộ.
Nàng bàn sách thư cho Cố Trạch Mộ. khi nàng mở giấy thư thì đặt bút thế nào.
Năm đó, nàng Tiêu Dận hiểu lầm, đó quan hệ giữa hai hạ xuống đến mức đóng băng. Mặc dù đó vì sinh Nguyên Gia mà quan hệ hai dần khá hơn, nhưng rốt cuộc vết thương cũng thể nào xóa .
Bây giờ hai cuộc sống mới, nàng cũng dần vượt qua chuyện năm đó. Nàng để quá khứ cát bụi trở về với cát bụi, ai ngờ cho nàng gặp Vân Châu.
Dường như trời cao mở một trò đùa lớn với nàng, để cho nàng tìm chân tướng năm đó nữa.
Sung Châu.
Sau khi Cố Trạch Mộ ngăn chặn bước chân của Diêu Phỉ, Cố Trạch Vũ phụ lòng tin mà tìm con đường những kẻ ngoại tộc lén qua. Đồng thời, còn bắt hai , áp giải về Nghiệp Thành. Hơn nữa, những chỉ buôn muối lậu, thậm chí còn buôn vũ khí nọ. Những vật quan trọng như thế, thảo nào lúc nhạy cảm thế mà bọn chúng mạo hiểm nhập cảnh.
Chỉ tiếc bên phía Diêu gia đóng giữ chút sự cố, mặc dù bắt phần lớn Diêu gia, song vẫn để cho vài chạy trốn.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-317-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Cố Trạch Mộ lập tức dự cảm bất thường, vội vàng phái bắt Diêu Phỉ. Song, chậm một bước, Diêu Phỉ mất dạng. Cũng may bên Tào gia nhận tin tức nên hốt gọn một mẻ.
Hồng Tùng Nguyên nhíu chặt lông mày: “Chắc chắn là nơi nào để lộ tin tức, lúc mới cho Diêu Phỉ trốn thoát!” ông vẫn an ủi Cố Trạch Mộ: “Ta truyền tin cho Uy Quốc công, ông phái bày thiên la địa võng ở quan ải khắp nơi, nhất định thể bắt Diêu Phỉ.”
Cố Trạch Mộ im lặng một lát mới : “Diêu Phỉ là tên cáo già, nhất định ông sẽ để đường lui cho . Ông trốn, chắc chúng thể bắt ông .”
Hồng Tùng Nguyên gì, đây cũng là điều mà ông lo lắng. Bọn họ theo dõi biệt trang Diêu Phỉ cả ngày lẫn đêm để ông chạy trốn mắt . Diêu Phỉ ăn ở Tây Bắc nhiều năm, sức mạnh chỉ nhiêu đây.
“Cho dù thế nào, gì Tào gia cũng bắt, thẩm vấn bọn chúng .”
Cố Trạch Mộ cũng đành thu vẻ thất vọng, đến nhà lao giam dữ Tào gia.
Lúc Tào Thịnh dẫn tới vẫn còn bình tĩnh, ông thấy Cố Trạch Mộ chỉ lạnh lùng : “Cố công tử, từ khi các ngài đến Sung Châu, lão phu luôn đối đãi nồng nhiệt, tiền tiền sức sức. Không chúng gì mà lý do gì các ngài bắt đại lao?”
“Không lý do gì?” Cố Trạch Mộ khẽ : “Xem Tào lão gia còn ?”
“Biết chuyện gì?”
Cố Trạch Mộ : “Diêu lão gia buôn bán muối lậu và vũ khí với ngoại tộc, bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ, áp giải Nghiệp Thành . Hai nhà các ngươi quan hệ thông gia, những chuyện Tào lão gia bao nhiêu?”
Tào Thịnh lập tức trừng mắt . Trước đó, ông vẫn bình tĩnh vì nghĩ là Cố Trạch Mộ bắt ông vì chuyện bọn họ âm thầm cản trở quản lý đường sông, ông cũng kế hoạch ứng đối từ sớm. Không ngờ Diêu Phỉ kéo xuống, hơn nữa chỉ ông kéo xuống mà còn kéo cả nhà xuống.
Tào Thịnh chuyện đánh cho trở tay kịp, một hồi lâu mới cố bình tĩnh mà : “Lúc , chúng và Diêu gia từng bán muối lậu, nhưng Tào gia chúng chỉ phụ trách chế muối. Về chuyện bán thế nào, bán , nhưng chuyện Diêu Phỉ vẫn luôn giữ kín bưng, cũng . Về chuyện bán vũ khí gì đó cũng chút gì.”
“Hoàn chút gì? Gan của Tào lão gia cũng lớn lắm!”
Tào Thịnh vội : “Cố công tử minh giám, ngài và Nguyên Nhi quan hệ thiết thì thoát khỏi Diêu Phỉ. Từ khi Vân gấm trở thành cống phẩm thì chúng qua với Diêu gia nữa!”