Sắc mặt Cố Trạch Mộ trầm xuống, đang rời thấy Diêu Phỉ về phía bên . Trên mặt ông còn mang theo nụ áy náy: “Thật ngại quá, Cố công tử, Diêu mỗ tới chậm để công tử đợi lâu !”
Cố Trạch Mộ cong khóe môi, chờ Diêu Phỉ câu tiếp theo.
Quả nhiên, Diêu Phỉ thấy thiếu nữ trong rừng, lập tức trách mắng: “Không hôm nay khách quý tới chơi ? Bảo con bé ở yên trong phòng chờ, chạy ngoài thế?” Ông với Cố Trạch Mộ: “Cố công tử thứ , đây là ấu nữ của Diêu mỗ, trong nhà sủng ái nên tính cách bướng bỉnh. Ta bảo con bé tới bồi tội với công tử.”
Cố Trạch Mộ ngờ Diêu Phỉ dùng mỹ nhân kế, trong lòng buồn ông giả vờ giả vịt, mặt chỉ thản nhiên : “Diêu lão gia khách khí, nhưng mà nam nữ thụ thụ bất . Làm thế sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Diêu tiểu thư, vẫn nên thôi .”
Diêu Phỉ : “Không , chúng là thương gia, để ý nhiều như thế. Hơn nữa, từ nhỏ nữ nhi của thích chuyện thiếu niên hùng. Từ khi chuyện của Cố công tử thì con bé sùng bái công tử, để con bé gặp công tử một cũng xem như thành ước mong của nó.”
“Tuy như thế nhưng dù cũng hợp lễ. Nếu như truyền lời đồn thì trong lòng cũng áy náy.”
Diêu Phỉ ha ha một tiếng: “Cố công tử thật sự là quân tử, cũng ngại thật, đây là nữ nhi do thất sinh . Từ nhỏ con bé xinh , cầm kỳ thư họa tinh thông thứ. Nếu công tử thích thì thể mang về hồng tụ thiêm hương là .”
Cố Trạch Mộ suy nghĩ từ chối: “Thật , Diêu lão gia, nam nhân Cố gia chúng nạp .”
“Sao đời nam nhân nạp chứ!” Diêu Phỉ dửng dưng: “Cố công tử còn nhỏ tuổi, mùi vị nữ tử thôi. Đương nhiên quy củ của thế gia kinh thành sâm nghiêm, nếu Cố công tử lo lắng ngày thú thê ảnh hưởng thì cần cho danh phận cũng .”
Cố Trạch Mộ nhíu mày, trong dân gian mấy nhà sẽ xem nữ nhi thất sinh như lễ vật mà đưa ngoài, nhưng đó, tận mắt thấy. Thiếp trong quý tộc kinh thành hoặc là thanh lưu thế gia sinh nữ nhi cho dù sủng ái cũng chỉ hưởng đãi ngộ kém con vợ cả một chút, gả cùng gả đường đường chính chính.
Cách của Diêu Phỉ cũng khiến trong lòng thoải mái. Vốn dĩ Cố Trạch Mộ dự định xâm nhập vòng tròn của Diêu Phỉ để đào thứ gì đó, bây giờ cũng mất hứng.
Đương nhiên Diêu Phỉ cũng thấy vui, ông ngờ cách của chọc giận Cố Trạch Mộ. Ông chỉ nghĩ là Cố Trạch Mộ lạt mềm buộc chặt, trong lòng cũng vui. Vốn dĩ ông cho thêm công lao nhưng lúc cũng nữa.
Buổi tiệc nhỏ nhanh chóng kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-312-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Cố Trạch Mộ trở viện tử của , lúc Hồng Tùng Nguyên mới lên tiếng : “Sao ngài trở mặt với Diêu Phỉ! Chỉ là nữ nhân thôi mà, ngài giả vờ thu thì chứ. Sau giải quyết Diêu gia, ngài gì cũng liên quan, cũng ai . Cần gì chọc giận Diêu Phỉ, nếu như ông nghi ngờ thì chẳng sẽ thêm chuyện phiền phức ?”
Cố Trạch Mộ hỏi ngược : “Cho dù khác , chẳng lẽ và ông ? Hơn nữa, ông cảm thấy với tính cách của Diêu Phỉ, ông sẽ loan truyền chuyện khắp Sung Châu ?”
“ chẳng ngài vì chính sự ?”
“Chính sự cách giải quyết của chính sự, cần vì thế mà vượt giới hạn cuối cùng của .”
Hồng Tùng Nguyên : “Sao nghiêm trọng như thế? Dù bây giờ Diêu Phỉ cũng là châu chấu mùa gặt, nhảy nhót mấy ngày. Đến lúc đó chuyện của ông bại lộ, tất cả sẽ chân tướng, chuyện liên quan gì chứ?”
“Vậy cần gì vì thu về một con châu chấu mà chuyện .” Cố Trạch Mộ dừng một chút, : “Cho dù chỉ là diễn trò thì đôi khi cũng khiến cho hiểu lầm.”
Giữa lòng nhiều thứ ngăn cách, loại hiểu lầm chỉ cho lòng thành hao mòn, cuối cùng còn gì cả.
Chỉ tiếc hiểu đạo lý quá muộn.
Mê Truyện Dịch
Kinh thành, phủ Uy Quốc công.
Sáng sớm, khi Cố Thanh Thù dậy thấy tuyết rơi, nàng quan tâm nha kinh ngạc thốt lên mà chân đất chạy đến bên cửa sổ, cảnh tuyết đến khi hài lòng mới về rửa mặt quần áo.
Cố Thanh Ninh cũng dậy sớm, lúc thấy tuyết rơi nàng ngẩn một chút. Xuân Anh giúp nàng chải tóc, : “Tiểu thư, năm nay tuyết rơi sớm thật!”
Cố Thanh Ninh ừm, đó : “Lần tuyết rơi lớn, chỉ sợ những lưu dân, ăn mày ở ngoài thành sẽ càng khó khăn hơn. Bảo quản gia để ý một chút, chuẩn thêm củi lửa và gạo, chờ tuyết ngừng rơi và mẫu cùng ngoài thành phát cháo.”