Cố Trạch Mộ dừng một chút mới : “Sao Diêu lão gia thế?”
“Bây giờ và Tạ đại nhân như nước với lửa, Cố công tử là thuộc hạ của Tạ đại nhân, theo lý giữ cách với . Cố công tử vẫn đến đây, điều khiến thực sự cảm kích.” Diêu Phỉ xúc động . “Dệt hoa gấm dễ, song đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó. Chỉ lúc mới thể phẩm hạnh thật sự của một .”
Cố Trạch Mộ : “Diêu lão gia hiểu lầm , Tạ đại nhân việc thẳng thắn, công và tư phân minh. Ngài quan hệ giữa và Tào cũng sẽ gì.”
“Người như Cố công tử thật sự hiếm , chỉ túc trí đa mưu mà còn tính tình trầm , nhất là phẩm hạnh thanh cao. Mặc dù Diêu mỗ hơn ngài mấy chục tuổi nhưng cũng bội phục.”
Cố Trạch Mộ gì chỉ nhếch miệng mỉm , vẻ kiêu ngạo phát huy vô cùng tinh tế việc cố gắng che giấu hình tượng.
Sau đó Diêu Phỉ thở dài.
Cố Trạch Mộ khó hiểu : “Diêu lão gia ý gì?”
Diêu Phỉ thở dài: “Không ý gì, chỉ là bất bình dùm Cố công tử ngài thôi. Ngài tài năng như thế, chỉ là trợ thủ trướng Tạ đại nhân, ngài tài hoa chỗ phát triển, chỉ thể ở phía giải quyết mấy việc vặt. Trước đó, ngài công trị thủy nhưng khác chỉ nhắc đến hai bọn họ, công tích của Cố công tử ai , thật sự đáng tiếc.”
Dường như trong giây phút đó sắc mặt Cố Trạch Mộ đổi, thản nhiên : “Ta còn nhỏ tuổi, việc cũng kinh nghiệm, Tạ đại nhân thế cũng bình thường.”
Diêu Phỉ nở nụ , : “Ta đồng ý với lời của Cố công tử, từ đến nay cho rằng tài năng liên quan đến tuổi tác. Chẳng thời cổ Cam La Thập hai tuổi bái tướng ? Ta cảm thấy Cố công tử hề thua kém , chỉ thiếu cơ hội để ngài bộc lộ tài năng thôi.”
Cố Trạch Mộ thôi.
Diêu Phỉ sắc mặt , đến đó thì ngừng: “Nhìn xem, chuyện luôn suy nghĩ, nghĩ gì đấy, Cố công tử đừng để trong lòng.”
Mê Truyện Dịch
Tào Nguyên cũng ở bên cạnh hùa theo: “ thế, Trạch Mộ, cữu cữu chuyện thẳng thắn, nhưng ông ý , ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Cố Trạch Mộ miễn cưỡng nở nụ : “Hai vị yên tâm, đến mức phân rõ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-309-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Diêu Phỉ ha ha một tiếng: “Ta thích tính cách của Cố công tử, hôm nay những chuyện vui nữa. Được , Cố công tử, mời ngài một chén.”
Cố Trạch Mộ hai mời rượu nên cũng uống nhiều một chút, sắc mặt phiếm hồng, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, chuyện cẩn thận như bình thường.
Diêu Phỉ thấy thế thì nhân tiện : “Chắc Cố công tử say , , đưa Cố công tử nghỉ ngơi.”
Cố Trạch Mộ khoát khoát tay: “Ta say, chỉ là trong lòng thoải mái nên mới uống thêm mấy chén.”
Diêu Phỉ : “Dựa phận của Cố công tử thì đời ai cho ngài thoải mái ?”
Cố Trạch Mộ dường như gì đó, lời đến bên miệng nuốt xuống.
Diêu Phỉ cũng hỏi tiếp, chỉ nửa thật nửa giả : “Thật cũng đối nghịch với Tạ đại nhân. Trên thực tế, chúng ở Đào Khâu nhiều năm cũng chịu đủ nỗi khổ khi Hoàng Hà lũ lụt, các ngài đến trị thủy đương nhiên hoan nghênh. mà Tạ đại nhân thực sự khinh quá đáng, là kẻ ăn gì cũng chỉ chịu ăn thiệt thòi. Nếu ngài thật sự hợp tác với , sẵn lòng giao phần công tích cho Cố công tử cũng cho Tạ đại nhân dính chút nào.”
Trong giây phút đó dường như Cố Trạch Mộ rung động, nhưng nhanh chóng dùng cái khác che lấp.
Lúc rời khỏi Diêu gia, Cố Trạch Mộ chóng mặt Tào Nguyên đỡ lên xe. Diêu Phỉ và Tào Nguyên yên xe ngựa dần xa.
Tào Nguyên lo lắng hỏi: “Cữu cữu cảm thấy sẽ hợp tác với chúng ?”
Diêu Phỉ khẽ : “Hắn là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, nhất là niên thiếu khí thịnh nông nổi. Tạ Trường Phong lấn át , luôn để xử lý việc vặt, đương nhiên trong lòng oán hận. Hắn thể chịu đựng đến ngày cũng cho đổi cách về .”
Tào Nguyên cữu cữu chuẩn, cho nên cũng nghi ngờ mà hỏi tiếp: “Chắc là cữu cữu thật sự nâng đỡ đối phó với Tạ Trường Phong chứ? Nếu thật sự thế, chẳng tổn thất của chúng lớn ?”
“Có những lúc thu hoạch lợi ích lớn hơn thì trả giá bằng thứ thích hợp cũng bình thường.” Diêu Phỉ . “Chỉ cần lên chiếc thuyền , nếu xuống cũng đơn giản như thế.”