Ngày hôm , Diêu Phỉ phái đưa thiệp mời cho Cố Trạch Mộ, mời đến nhà khách.
Hồng Tùng Nguyên lo lắng: “Hôm qua ngài gì, ông đột nhiên chú ý đến ngài thế?”
Cố Trạch Mộ sửa cổ áo, chuyện ngày hôm qua cho Hồng Tùng Nguyên .
“Ông … Có vẻ ý đồ .”
Cố Trạch Mộ : “Vốn dĩ kẻ thiện thì đến, kẻ đến thì thiện. Từ giây phút ông xuất hiện ở Sung Châu thì chúng nhất định đối đầu .”
“ tên Diêu Phỉ …” Hồng Tùng Nguyên do dự một chút. “Bây giờ xem , chuyện của Chiêm Thế Kiệt năm đó thể do Diêu Phỉ gây nên. Ta lo ngộ nhỡ ông phát hiện chuyện gì sẽ gây bất lợi cho ngài…”
“Chẳng lẽ ông thể g.i.ế.c ?” Cố Trạch Mộ lắc đầu khẽ. “Ta hiểu ý ông, nhưng tên Diêu Phỉ là kẻ địch lớn nhất hiện nay của chúng . Biết mới thể trăm trận trăm thắng, cho nên càng xem một chút.”
Hồng Tùng Nguyên quyết định thì sẽ đổi, vì thế ông cũng khuyên nữa, chỉ phái thuộc hạ công phu nhất theo .
Cố Trạch Mộ vui vẻ đến nơi hẹn, thì phát hiện Tào Nguyên cũng ở đó, nhưng Cố Trạch Mộ mơ hồ phát giác Tào Nguyên dường như vẻ khác lạ. Tình trạng của Tào Nguyên hơn mấy ngày nhiều, khi ở cùng Diêu Phỉ thì trong sự mật vẻ cung kính.
Diêu Phỉ : “Ta tiểu tử nhắc đến Cố công tử từ lâu, vẫn luôn khen ngợi ngài. mà trong nhà việc, hơn một năm nay cũng cơ hội gặp ngài một , thật sự đáng tiếc. Song, đêm qua gặp Cố công tử một khiến cho càng tán thưởng ngài, hôm nay mạo hẹn gặp mong rằng ngài bỏ qua cho.”
“Sao để tâm chứ, cũng Tào qua về sự tích hùng của ngài, vô cùng say mê.”
Diêu Phỉ ha ha: “Cố công tử thế, một hồi Diêu mỗ khoe mẽ một phen.”
lúc đó, Tào Nguyên chen : “Cữu cữu, Trạch Mộ, chúng ăn cơm .”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-307-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Biệt viện của Diêu gia phú quý như Tào gia, nhưng từ một vài chi tiết nhỏ thể Diêu gia vô cùng giàu . Ngồi lên ghế, Cố Trạch Mộ mới phát hiện món ăn đều là khẩu vị trong kinh, thật sự hiếm .
Diêu Phỉ : “Cố công tử, ngài còn nhỏ tuổi rời xa kinh thành, đương nhiên vô cùng nhớ quê quán. Ta cố ý tìm đầu bếp kinh thành, ngài nếm thử xem hợp ?”
Diêu Phỉ xem vẻ thô lỗ nhưng việc cẩn trọng, nếu ông những chuyện thì thật sự dễ dàng trở thành bằng hữu với ông .
Ngồi bàn, Diêu Phỉ về những điều mắt thấy tai mà năm đó ông dạo chơi , Tào Nguyên thỉnh thoảng ở bên cạnh thêm mấy câu. Diêu Phỉ đối với vô cùng mật, ông hài lòng về đứa cháu ngoại .
Cố Trạch Mộ thấy cảnh thì nhưng trong lòng mơ hồ dự cảm bất an.
Sau đó, Diêu Phỉ lấy lý do sắc trời tối mà mời Cố Trạch Mộ ở đây một đêm, Cố Trạch Mộ đồng ý.
Buổi tối, đúng là Tào Nguyên tới tìm , thấy mặt thở dài : “Trạch Mộ, lẽ tiếng xin với ngài. Trước đó, ngài luôn suy nghĩ cho , nhưng lẽ sẽ đổi chủ ý.”
Mặc dù Cố Trạch Mộ đoán sẽ khả năng , song ngờ thành sự thật. Trong lòng trầm xuống, mặt bình tĩnh : “Sao Tào xin chứ, đây vốn dĩ là chuyện của , chỉ đề xuất ý kiến của . Nếu Tào tính toán hơn thì đương nhiên sẽ ủng hộ .”
Tào Nguyên tỏ vẻ cảm kích : “Trạch Mộ, thật sự cám ơn ngài.”
Cố Trạch Mộ tò mò hỏi: “Lúc đó thấy hạ quyết tâm, bây giờ đột nhiên đổi thế?”
Sắc mặt Tào Nguyên biến, : “Không dối ngài, ban đầu cũng cảm thấy tổ phụ đúng. Nếu họ Tào thì lấy chuyện ăn của Tào gia chủ. đó nghĩ , mấy năm nay tổ phụ cũng xem trọng lắm, trái cữu cữu vẫn luôn đối xử với . Nếu nhờ ông thì cũng sẽ bây giờ, thể vì nguyên nhân mà phản bội cữu cữu chứ!”
Cố Trạch Mộ hiểu , xem mặc dù Diêu gia quan hệ thông gia với Tào gia, cả hai cũng tỏ thiết nhưng thật Diêu Phỉ cũng yên lòng về Tào gia. Tào gia chỉ nội gian của Diêu Phỉ mà nội gian địa vị cũng thấp. Đột nhiên Tào Nguyên đổi chủ ý đương nhiên là vì Diêu Phỉ nên thuyết phục Tào Nguyên.
Lúc Cố Trạch Mộ chỉ hùa theo Tào Nguyên đến khi hài lòng mới rời .