Sau khi Cố Thanh Ninh rời , nụ mặt Cố Trạch Mộ mới chìm xuống, nhất định là Cố Thanh Ninh chuyện giấu , nhưng nếu nàng , sẽ bức ép nàng. Hắn trách Cố Thanh Ninh tin tưởng , giữa hai quá nhiều quá nhiều hiểu lầm, đối với Cố Thanh Ninh mà , khó để Cố Thanh Ninh thể tin tưởng nữa.
Có điều tuy nghĩ thì nghĩ như , nhưng trong lòng vẫn chút mất mát.
cũng đắm chìm ưu phiền quá lâu, nhanh lấy tinh thần, bắt đầu tranh thủ thời gian lật xem những bức thư mà Chiêm Thế Kiệt cho Uy quốc công Cố Tông Bình.
Cũng là hai bọn họ trở thành bằng hữu từ khi nào, chỉ thư của bọn họ là thấy dường như gì giấu diếm , nhưng hầu hết đều liên quan đến việc sách là một việc vặt vãnh, hai hiếm khi về chuyện triều chính.
Tuy nhiên Cố Trạch Mộ kiên trì, vẫn lật từng bức từng bức một, đúng lúc , một bức thư thu hút sự chú ý của .
Xem thời gian, hình như là lâu khi xảy chuyện ẩn hộ, hiếm khi Chiêm Thế Kiệt mới thể hiện sự tức giận trong thư, chỉ cần chữ cũng thể cảm nhận cơn giận lúc đó của ông , ông báo cáo chuyện lên bệ hạ để cho bọn chịu nghiêm phạt.
Cố Trạch Mộ Cố Tông Bình phản hồi thế nào, nhưng trong bức thư tiếp theo, Chiêm Thế Kiệt mang giọng rầu rĩ với Cố Tông Bình rằng ông quyết định lấy chuyện uy hiếp, ép mấy tên cường hào hợp tác, cai quản triệt để Hoàng Hà.
Chắc là Cố Tông Bình cật lực khuyên can ông , dù gì chuyện thể lớn cũng thể nhỏ, nếu lớn thì đây là tội khi quân, nhưng lẽ là Chiêm Thế Kiệt quyết tâm như , theo ông lúc thì gì quan trọng hơn là cai quản Hoàng Hà, chỉ cần thể cai quản Hoàng Hà thì những chuyện khác ông đều mặc kệ.
Sau đó, dường như Chiêm Thế Kiệt bận rộn nên mất hơn nửa năm hai mới bức thư tiếp theo, trong thư Chiêm Thế Kiệt rằng việc đều đang tiến triển thuận lợi, thể chỉ cần năm năm nữa là thể thấy hiệu quả, ý chí trong thư hăng hái tựa như thiếu niên.
Và đây cũng là bức thư cuối cùng ông cho Cố Tông Bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-297-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Mê Truyện Dịch
Cố Trạch Mộ thở dài một , khi phận của , ấn tượng về Chiêm Thế Kiệt là một thanh niên tài hoa nhưng khoe khoang, nhưng khi dần dần hiểu ông thì càng tán thưởng ông hơn. Nếu như đây Cố Trạch Mộ cảm thấy một loại bất lực về phận vận mệnh trêu đùa của thì hiện tại ngày càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Hắn những bức thư vài , nhưng luôn cảm thấy chút kỳ quái.
Nếu thấy đây, hẳn là Chiêm Thế Kiệt báo cáo sự việc lên cho , nhưng đó chuyện gì xảy khiến ông đổi quyết định chỉ trong một đêm. Cố Trạch Mộ hiểu rõ Chiêm Thế Kiệt, ông là dễ d.a.o động, cho dù là vì cai quản Hoàng Hà, nhưng đổi đột ngột như thật sự khiến cho Cố Trạch Mộ thấy chút kỳ quái.
Chắc hẳn chuyện gì đó xảy trong thời gian giữa hai bức thư.
Cố Trạch Mộ cau mày, đột nhiên nghĩ điều gì đó, bắt đầu tìm kiếm những bức thư mặt, khi xem xong rơi trầm tư.
Đây là bức thư Chiêm Thế Kiệt lâu khi đến Sung Châu, nội dung bức thư cũng đơn giản, về một điều ông thấy và khi đến Sung Châu, một trong đó là việc ông đến Ngu thành viếng thăm tọa sư của ông .
Cố Trạch Mộ nhớ rằng Chiêm Thế Kiệt là tiến sĩ của Minh Đức mười lăm năm, quan chủ khảo khi đó là Khang Diệp- mới trở thừa tướng cách đó lâu, mà tổ trạch của Khang gia cũng chính là ở Ngu thành.
Tuy nhiên, phát hiện mang cho Cố Trạch Mộ cảm giác vui mừng khi tìm manh mối, đó tâm tình của chút sa sút.
Khang Diệp từng là thư đồng của , khi còn là Thái tử thì phụ hoàng thờ ơ vô tâm với , thư đồng chọn là con của gia đình quý tộc thanh lưu mà là chọn ngẫu nhiên một thiếu niên trong Quốc Tử Giám ném cho thư đồng, thiếu niên đó chính là Khang Diệp.
Ngu thành là vệ thành của Nghiệp thành, vì chiến loạn liên miên nên dân Ngu thành hung mãn, nhưng dường như Khang Diệp ăn nhập gì với nơi . Từ nhỏ thể ông gầy yếu, hơn nữa còn thích học văn hơn học võ, vì tuổi còn trẻ trúng cử nên chấn động cả một biên ải, đó tiến cử đến Quốc Tử Giám học tập, mà khi ông đến Quốc Tử Giám thì hào quang thiên phú của ông mới dần nở rộ.