Cố Trạch Mộ khá là lúng túng, rời kinh hơn một năm nay, gần như quên mất công phu của Đào thị, còn cách nào chỉ đành an ủi Đào thị khéo léo tránh khỏi vòng tay của đối phương.
lúc , gần đó truyền đến giọng của một cô nương: “Nương.”
Ánh mắt của Đào thị và Cố Trạch Mộ đều thu hút sang, thấy Cố Thanh Ninh đang thong thả uyển chuyển bước tới. Nàng trông cao hơn một chút so với khi Cố Trạch Mộ rời khỏi nhà, mái tóc đen búi đơn giản, phần còn rũ xuống một bên tai, mặc một bộ xiêm y màu thảo, trông xinh yêu kiều như hoa đào cây.
Cố Thanh Ninh bất lực : “Con ngay nương mà, tổ mẫu đang nóng ruột chờ ở trong nhà, suýt nữa thì đích đây luôn đó.”
Lúc Đào thị mới phản ứng : “Ta quên mất.” Vừa vội vàng cùng với Cố Trạch Mộ đến chính viện.
Cố Thanh Ninh Mẫn phu nhân và Cố Trạch Mộ định gì, vội vàng với nương: “Ca ca gặp tổ mẫu xong sẽ về tắm rửa nghỉ ngơi, nương nên cùng chuyến , hơn nữa, còn nhiều cơ hội gặp mặt mà, nương cần gấp gáp như .”
Đào thị do dự: “Như ?”
Cố Thanh Ninh : “Trong phủ của chúng mấy loại nghi thức xã giao , như gì hợp ? Con nhớ nương tự tay hầm canh cho ca ca đúng , nương định coi xem ?”
“ nhỉ! Canh của !” Đào thị chợt bừng tỉnh, đó vội vàng gấp gáp chạy về phía nhà bếp.
Lúc Cố Thanh Ninh mới chuyển ánh mắt sang Cố Trạch Mộ.
Sau một năm lịch luyện , Cố Trạch Mộ chỉ cao lớn hơn mà còn trông rắn chắc hơn , như khiến bớt nhiều vẻ trẻ con vốn , càng ngày càng giống với trong trí nhớ của nàng hơn.
Cố Thanh Ninh dẫn chính viện: “Vốn tưởng rằng mấy ngày nữa ca ca mới về đến nhà, ngờ nhanh thế ?”
Cố Trạch Mộ đáp: “Ta gấp rút xuyên đêm để về đấy.”
Cố Thanh Ninh bụi bặm mặt và vẻ mệt mỏi trong ánh mắt của , bất đắc dĩ : “Cớ chi gấp gáp như ? Không thời gian vẫn còn nhiều ?”
Cố Trạch Mộ khẽ một tiếng, thản nhiên : “Không để kịp tham gia hôn lễ của Thái tử, mà là vì nhớ nhà.”
Vốn dĩ tính ngày giờ đó xong xuôi hết , nhưng ngờ càng về gần kinh thành, cảm giác nhớ nhà càng mãnh liệt, cuối cùng Cố Trạch Mộ dứt khoát tùy hứng một phen, nghỉ ngủ, gấp rút về nhà sớm hơn hai ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-291-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Cố Thanh Ninh kinh ngạc , Cố Trạch Mộ đây sẽ bao giờ những lời thế , xem một năm nay Cố Trạch Mộ đổi nhiều.
Cố Thanh Ninh cũng nhịn mà : “Vậy, chào mừng về nhà.”
Cố Trạch Mộ khuôn mặt tươi của nàng, nhất thời trong tim bình tĩnh trở , những âm mưu quỷ kế của Sung Châu dường như đều cách xa.
Hai tán gẫu, Cố Trạch Mộ hỏi: “Gần đây nàng thế nào ? Sao tự nhiên đang yên đang lành bắt đầu học binh thư?”
Đương nhiên Cố Thanh Ninh thể cho nguyên nhân thực sự, chỉ thể một cách mơ hồ: “Tự nhiên hứng thú ?”
“Sao ?” Cố Trạch Mộ bất đắc dĩ : “Có điều mấy cô nương khác thích thêu thùa hoặc thư họa, còn sở thích của nàng thì đặc biệt khác thường.”
Cố Thanh Ninh mím môi , đến chính viện, nàng trong nữa mà với Cố Trạch Mộ: “Ca gặp tổ mẫu , qua chỗ của nương xem thử.”
Cố Trạch Mộ nàng rời mới bước trong phòng.
Mẫn phu nhân thấy , trong mắt dường như chút xúc động: “Một năm nay sợ là con sống dễ dàng ?”
Cố Trạch Mộ : “Nhờ tổ mẫu nhớ thương, tôn nhi vẫn .”
Mê Truyện Dịch
Mẫn phu nhân : “Con gần đây một chút để tổ mẫu xem thử con gầy bao nhiêu?”
Cố Trạch Mộ bước tới mới phát hiện chỉ mới một năm mà tóc bạc đầu Mẫn phu nhân nhiều thêm, cảm xúc trong lòng phức tạp, nhịn mà hỏi: “Tổ mẫu vẫn khỏe chứ?”
“Thân thể của tổ mẫu vẫn xem như còn chắc khỏe, ngược là con đó, một năm qua trông gầy khá nhiều.” Mẫn phu nhân thở dài: “Trọng trách nặng nề như đè hết lên vai con, thật sự là khó một đứa trẻ như con con mà.”
Cố Trạch Mộ nhạt: “Tôn nhi khiến tổ mẫu lo lắng .”
“Nếu con tổ mẫu lo lắng thì càng nên bảo trọng bản , tuy rằng oan khuất của gia tộc cần điều tra rõ, nhưng cho dù là tổ phụ ruột của con là chúng thì đều hy vọng con thể sống , sống lúc nào cũng quan trọng hơn chết.”
Cố Trạch Mộ những lời góp ý chân thành của Mẫn phu nhân, bà thực sự suy nghĩ cho , lòng cảm động thôi.