Hiền phi lập tức lấy khăn che mặt: “Ta ngay mà, con luôn trách vi nương bản lĩnh, đẻ con là trưởng tử của hoàng hậu, nương thể gì chứ…”
“Mẫu phi…” Tiêu Di chán nản Hiền phi: “Con ý đó, chỉ là trong lòng thoải mái mà thôi…”
Hiền phi hạ khăn xuống: “Vậy con nghĩ thoải mái ? Năm đó khi tuyển chọn Thái tử phi, xét về phận, tướng mạo, tài hoa, cái nào mà bằng Trần thị đó chứ? Vậy mà ngờ cuối cùng nàng trở thành Thái tử phi, còn chỉ là một lương !”
Hiền phi xuất từ Khang gia, bá phụ của nàng từng là thư đồng của tiên đế, nhất mực trung thành với tiên đế, các quan đều bái thừa tướng, tuy rằng bây giờ cáo lão hồi hương nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, cũng vì mối quan hệ của ông mà Hiền phi mới trở thành một trong những chọn cho vị trí Thái tử phi. Nàng vốn tưởng rằng vị trí Thái tử phi chắc chắn sẽ rơi tay , ai ngờ cuối cùng một Trần thị danh tiếng gì cướp mất.
Hiền phi cam tâm, nàng dùng sắc của để lấy sự yêu thích của Tiêu Trạm, đó nghĩ hết cách để dụ Tiêu Trạm cho ngừng uống thuốc tránh thai và mang thai Trần thị, thậm chí còn may mắn sinh nhi tử. như cũng chẳng ích gì, Trần thị kiêu ngạo cũng nóng vội, ngược khiến bệ hạ sinh lòng áy náy ray rứt với nàng cho nên từ khi Tiêu Hằng chào đời sủng ái , khi phong Thái tử thì tình thương vẫn hề giảm sút nửa phần.
Hiền phi càng càng thêm oán hận.
Từ nhỏ đến lớn Tiêu Di đều những lời oán trách của Hiền phi, trong lòng mất kiên nhẫn, : “Được , bây giờ mẫu phi những lời đó thì ích gì, còn bằng nghĩ cách cầu xin ngoại thúc tổ, nhờ ông góp ý mặt bệ hạ, chừng còn chút tác dụng.”
Ngoại thúc tổ trong miệng Tiêu Di chính là thư đồng của Thành đế Tiêu Dận năm đó, Khang Diệp. Ông nhận tín nhiệm của hai đời hoàng đế, chỉ tiếc là sớm cáo lão hồi hương, nêu ý kiến cũng màng thế sự, bằng nếu ông còn trong triều thì Hiền phi và Tiêu Di cũng đến nỗi chật vật như hiện giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-290-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Mê Truyện Dịch
Hiền phi nghĩ đến vị thúc phụ đó thì trong lòng cũng tràn đầy oán giận: “Ta cũng lão nhân gia nghĩ thế nào nữa, bệ hạ vô cùng kính trọng ông , trong tộc luôn mời ông xuất sơn, nhưng ông một mực chịu, cứ thích bắt chước mấy ẩn sĩ nhàn vân dã hạc. Trước con trai ruột của ông Lại bộ, Lại bộ thượng thư còn là môn sinh của ông , chỉ cần một lá thư nhưng dù vị biểu cữu cữu của con quỳ ngoài cửa mấy canh giờ cũng khiến ông động lòng. Ông đối xử với chính con trai của còn như thì huống hồ gì đám hậu bối cách ông một thế hệ như chúng .
“Cách cũng , cách cũng xong chi bằng con ngoan ngoãn tới cái nơi khỉ ho cò gáy cho .” Tiêu Di xong thì phất tay áo rời khỏi cung Vĩnh An.
Hiền phi bóng lưng con trai, giận bất lực. Vị thúc phụ của nàng từ khi còn trẻ tính cách quái gở. Hồi đó, khi ông còn đang giữ chức thừa tướng, một vạn , đang lúc tráng kiện khỏe mạnh tự nhiên cáo lão hồi hương. Tiên đế nhiều giữ , trong tộc năn nỉ đủ kiểu nhưng đều vô dụng, thái độ của ông vô cùng kiên quyết.
Đến giờ khi tân đế lên ngôi cũng từng nghĩ đến việc thỉnh lão nhân gia ông xuất sơn nữa, nhưng cũng ông từ chối.
Hiền phi thực sự thể hiểu suy nghĩ của ông , tổ tông nhà khác ai mà lo lắng hết lòng cho con cháu hậu thế, duy chỉ vị tổ tông nhà nàng là chỗ nào giống một tổ tông đích thực, màng thứ, chỉ quan tâm đến bản , khăng khăng cứ để cả tộc đội đầu thì đừng đến việc chịu nghĩ thông.
Có điều mặc dù Hiền phi nghĩ như thế nhưng cũng còn cách nào khác, chỉ thể một bức thư gửi về cho ông , hy vọng thể lay động lòng trắc ẩn của lão nhân gia ông, vài câu giúp Tiêu Di mặt bệ hạ, ít nhất cũng phong hầu cho ở địa phương giàu đông đúc một chút.
Vì gấp rút trở về tham dự đại hôn của Thái tử nên Cố Trạch Mộ xuất phát từ Sung Châu từ sớm và gần như cả ngày lẫn đêm để về kinh, bước phủ Uy Quốc công liền Đào thị đêm ngày nhớ con ôm một phát lòng nức nở.