Hắn dừng một chút:
- Chỉ là dù trẫm , phụ hoàng mẫu hậu cũng thấy .
Trần hoàng hậu vội vàng an ủi .
- Trẫm việc gì, chỉ là tới Khôn Ninh Cung, đến nơi còn giữ bộ dáng , đột nhiên nhớ tới mẫu hậu.
Trần hoàng hậu cùng Tiêu Trạm thành mười năm, đối với Phụng thái hậu tôn kính sợ hãi, nhưng cũng thể thừa nhận, lúc tiến cung ít nhiều Phụng thái hậu dốc lòng dạy dỗ, lúc mới thể vững gót chân ở Đông Cung, vì thế nàng vô cùng cảm kích Phụng thái hậu, đó dời cung, nàng vẫn như cũ giữ nguyên bộ dáng của Khôn Ninh Cung, cũng quá nhiều cải biến.
Tiêu Trạm trọng tình, Trần hoàng hậu như lòng , ngữ khí cũng mềm xuống:
- Tuy là cửu ngũ chí tôn, cũng là tử, phụ mẫu song vong, khác chỉ ăn mừng đăng cơ đế, chỉ nàng còn nhớ rõ hiếu đạo, chỉ giữ bộ dáng của Khôn Ninh Cung, còn sai Ngự Thiện Phòng chuẩn thức ăn chay, mấy năm nay…Là ủy khuất nàng.
Trần hoàng hậu ngờ sẽ như , nước mắt liền rơi xuống, nức nở :
- Thần …Thần …
Tiêu Trạm lôi kéo tay nàng:
- Đi thôi, chúng dạo trong viện một chút .
Đế hậu đại điện, lúc xế chiều, trong viện đèn đuốc sáng trưng, màu hoa kiều diễm giãn , chỉ ở trong góc một cây dây nho, hòa hợp với hoa cỏ trong viện .
Mê Truyện Dịch
Không ngờ Tiêu Trạm thấy dây nho , lập tức qua, che lấp trong lá xanh, mơ hồ thể thấy một chuỗi màu tím, còn một cổ nhàn nhạt hương khí.
Tiêu Trạm lộ hoài niệm, hái một trái xuống, cũng tẩy rửa, cứ như bỏ trong miệng, Trần hoàng hậu hoảng sợ:
- Bệ hạ!
Tiêu Trạm :
- Quả nho ngọt.
Nói xong, dường như nổi lên hứng thú chuyện:
- Nói đến dây nho , là cùng Nguyên Gia treo trồng.
Trần hoàng hậu đầu tiên chuyện , khỏi ngẩn .
- Lúc Nguyên Gia còn nhỏ thích cung nữ đến chuyện xưa bên ngoài cung, một một tiểu cung nữ về quê nhà của , đến các quả nho, lúc cùng nàng hồ nháo, đem hoa cỏ trân quý trong viện của mẫu hậu nhổ sạch, đem hạt nho hạt vùi trong đất, đợi hồi lâu cũng chờ chúng nó nẩy mầm, đó Nguyên Gia cũng quên chuyện , là thái giám chưởng quản viện phát hiện một gốc cây, khi nào nẩy mầm.
- Nhiều hạt nho như , chỉ một gốc cây sống sót, mẫu hậu dung túng chúng , còn sai cái giá, mỗi năm quả nho chín, nàng đều sai hái xuống, đem đến cho cùng Nguyên Gia, thật ăn cũng ngon, thật sự chua, mỗi đều chịu đựng mới ăn . Không ngờ mẫu hậu tự bế cửa cung, nàng gặp phụ hoàng, thậm chí cũng gặp cùng Nguyên Gia. Ta ăn nho cũng ăn .
- Hiện giờ, quả nho thật ngọt, đáng tiếc, mẫu hậu còn nữa.
Nguyên Gia đang ở trong phòng mặc niệm kinh văn, đột nhiên thái giám tới truyền chỉ, nàng vội vàng tiếp chỉ.
Người đến truyền chỉ là đại thái giám Trương Lễ luôn theo bên hoàng của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-29-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Trương Lễ thấy Nguyên Gia, lập tức hành lễ.
- Trương công công lên .
Nguyên Gia nhàn nhạt:
- Không Trương công công tới đây, là hoàng ý chỉ gì?
Sắc mặt Trương Lễ nghiêm túc:
- Bệ hạ truyền khẩu dụ, Nguyên Gia trưởng công chúa tiếp chỉ.
Nguyên Gia vội vàng quỳ xuống, Trương Lễ vội :
- Bệ hạ phân phó, trưởng công chúa cần quỳ.
Nguyên Gia lắc đầu:
- Cảm tạ hoàng săn sóc, thần thể tôn ti lễ nghĩa, thỉnh công công tiếp tục .
Trương Lễ vị trưởng công chúa như thế nào, cũng dám khuyên, chỉ nhanh hơn:
- Trẫm ngươi hiếu thuận, nhưng mà sơn gian thanh bần, sắp thu, trời càng ngày càng lạnh…
Nguyên Gia:
- …
Sao nàng quên, hoàng ở mặt cận luôn lảm nhảm, lải nhải một hồi mới vấn đề chính, xem nàng cần quỳ là đạo lý.
Cũng khổ cho Trương Lễ nhớ kỹ những lời , còn thuật thật nhanh.
Này còn dong dài kể tới lúc bọn họ còn nhỏ, thật vất vả mới vấn đề chính, thưởng nàng một đống vàng bạc còn đồ ăn.
Nguyên Gia:
- Thần đa tạ bệ hạ ban thưởng.
Trương Lễ nhiều đến nổi miệng đắng lưỡi khô, vẫn vội nâng đỡ Nguyên Gia trưởng công chúa lên.
Sau đó tự nhận hòm gỗ nhỏ từ tay cung nhân, mở thấy, bên trong đều là nho.
Nguyên Gia sửng sốt, ký ức khi còn nhỏ tức khắc nảy lên trong đầu, nàng lộ vẻ hoài niệm:
- Không ngờ dây nho vẫn còn, hoàng tẩu tâm.
Trương Lễ :