Cố Trạch Vũ sẽ đến Nghiệp thành cùng với đội ngũ hộ tống lương thảo, Chu thị vốn lo lắng cho con trai nên chuẩn một xe chất đầy đồ đạc để mang theo, nhưng từ chối, chỉ mang theo một hành lý đơn giản giống như những binh sĩ khác.
Cố Trạch Vũ mặc một bộ giáp da , đang nhẹ giọng an ủi mẫu .
Chu thị vốn luôn kiên cường khỏi đỏ hoe đôi mắt, nhưng cũng chỉ tiến lên sửa sang cổ áo cho con trai: “Nương yêu cầu gì khác, chỉ mong con thể bảo vệ bản cho , bình an mà trở về.”
Cố Trạch Vũ mẫu , trong lòng tràn đầy áy náy, thì thầm: “Nương đừng lo, con sẽ .”
Ba tỷ Cố Thanh Chỉ, Cố Thanh Vi và Cố Thanh Thù đến quên cả nín, Cố Trạch Vũ còn cách nào khác ngoài việc an ủi từng đứa một, khi đến Cố Trạch Hạo và Cố Thanh Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thanh Ninh thì cần lo lắng, ngược là đấy, chăm chỉ học hành. Tuy rằng Nghiệp thành nhưng vẫn sẽ thư từ qua với gia đình, nếu để lười biếng thì hậu quả thế nào đấy?”
Mê Truyện Dịch
Cố Trạch Hạo vốn tràn đầy cảm xúc ly biệt, mặt cũng mếu máo sắp tới nơi như các tỷ tỷ, nhưng khi mấy lời của Cố Trạch Vũ thì nước mắt ép trở vô, dở dở : “Đại ca!”
Cố Trạch Vũ khẽ bật nàng nhỏ tuổi nhất, lúc Cố Thanh Ninh học binh pháp, nghĩ rằng chỉ là nàng nổi hứng nhất thời, nhưng những nỗ lực của Cố Thanh Ninh khiến đổi cách .
Cố Trạch Vũ thừa nhận rằng trong các tỷ thì cặp Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh là khiến khó hiểu nhất, bây giờ Cố Trạch Mộ chạy đến Sung Châu trị thủy, còn Cố Thanh Ninh thì liều mạng học võ dường như là mục đích khác. Có điều Cố Trạch Vũ cũng hỏi nhiều, chỉ với một cách bao dung: “Thanh Ninh, bất kể chuyện gì đều thể với gia đình, đừng chỉ giấu trong lòng, cho dù gì, gia đình sẽ vĩnh viễn về phía .”
Cố Thanh Ninh ngẩn , thấy thần tình tươi sáng của Cố Trạch Vũ thì tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp.
Cố Trạch Vũ kịp thêm mấy câu thì một tên nhóc mập mạp ôm chặt lấy bắp chân, Cố Trạch Thuần đáng thương Cố Trạch Vũ: “Đại ca, khi nào ca mới về nhà?”
Bạn nhỏ Cố Trạch Thuần sinh đẻ muộn, tuy cũng học tại gia nhưng hề đích lĩnh hội sự khủng bố của Cố Trạch Vũ, cho nên hảo cảm với đại ca ôn nhu thiện , khi Cố Trạch Vũ sắp xa thì nỡ.
Khi câu hỏi của nó, tâm trạng của Cố Trạch Vũ khá phức tạp, sờ đầu nó một cái chứ đáp lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-288-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Trong một khoảnh khắc, tâm trạng của nhà đều chùng xuống.
Cuối cùng, thời gian khởi hành đến, Cố Trạch Vũ chia tay gia đình và bắt đầu cuộc hành trình chinh chiến của .
Sau khi Cố Trạch Vũ , Cố Thanh Ninh càng sức chăm chỉ học tập hơn, tinh thần nỗ lực cũng tạo động lực cho Cố Trạch Hạo, cho bầu khí học tập gần đây của Cố gia hăng hái.
Mà Cố Thanh Ninh chỉ sức học binh pháp mà đối với võ thuật cũng , lúc Cố Thanh Thù vốn thể dễ dàng đánh bại nàng, nhưng dần dần, Cố Thanh Ninh tiến bộ, Cố Thanh Thù cũng mất một chút công sức mới thể đánh bại nàng.
Lại một trận tỷ võ trôi qua, Cố Thanh Ninh cau mày, cầm thanh trường kiếm : “Tiếp !”
Cố Thanh Thù xua tay: “Nghỉ ngơi chút !” Nàng gõ nhẹ cổ tay Cố Thanh Ninh một cái, thanh trường kiếm rơi xuống đất: “Nhìn xem, cầm chắc nổi kiếm nữa cơ mà.”
Lúc Cố Thanh Ninh mới cảm nhận cổ tay nặng trịch, đây bởi vì luyện tập quá độ mà suýt nữa tự tổn thương, đó nàng mới cẩn thận hơn và ngoan ngoãn theo Cố Thanh Thù sang một bên, lặng lẽ lau mồ hôi và uống một ngụm .
Cố Thanh Thù nàng, hiếu kỳ : “Lúc đầu còn tưởng chỉ hứng thú nhất thời, nhưng bây giờ thấy nghiêm túc như , rốt cuộc là vì , cũng cần chiến trường?”
“Tại thể chiến trường?” Cố Thanh Ninh hỏi ngược .
Cố Thanh Thù sững sờ, lập tức phản ứng : “Muội đang đùa ?”
Cố Thanh Ninh : “Ta và tỷ cũng thua kém gì những binh sĩ chiến trường, tại chúng thể trận chứ?”
“Bởi… Bởi vì…” Cố Thanh Thù cũng gì, từ nhỏ nàng cùng các học hành như mà lớn lên, cũng từng cảm thấy thua kém Cố Trạch Hạo, nhưng mà bây giờ Cố Trạch Hạo nổ lực chiến trường lập công, còn nàng căn bản hề ý nghĩ . Sau khi Cố Thanh Ninh hỏi như thì nàng mới phát giác vấn đề , nhưng phát hiện bản thể trả lời .