Cố Trạch Hạo sửng sốt: “Không… Không thể nào?”
“Sao thể chứ?” Cố Trạch Vũ . “Ta là thần, cũng sợ hãi, cũng hoang mang. Nhất là khi hiểu rõ càng nhiều thì mới chiến trường tàn khốc thế nào. Ta cũng từng tự hỏi rằng đáng giá ? Nếu như ở kinh thành, an an con đường của quan văn, đến tể tướng, nhưng chắc thể quan to một phương. Cần gì biên quan sống cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, thắt đầu lưng quần chứ?”
“Vậy… Sao đại ca quyết định thế ?”
“Sau đó…” Cố Trạch Vũ thở dài một . “Ta thư cho phụ , hỏi ông nên thế nào? Phụ với , nếu nghĩ kĩ thì đừng đến chiến trường. Làm một luôn do dự thì lên chiến trường dễ mất mạng. , ông thế khơi dậy tâm huyết trong , chứng minh cho ông xem thì thế vứt bỏ nỗi sợ hãi, bắt đầu chuẩn hành trang. Ta xem bộ chiến báo mấy năm nay, nhưng khi xem xong thì đột nhiên hiểu dụng ý của phụ .”
“Ở chiến trường, thật mạng sống cũng là chuyện đơn giản. Cho dù là phụ tổ phụ là tướng soái thì lúc nào cũng sự đe dọa của chái chết. Phải lòng kiên định thế nào mới thể sống qua mỗi một trận chiến? Sau khi suy nghĩ rõ ràng thì cũng hạ quyết tâm, lúc đó mới thật sự quyết định Tây Bắc.”
Cố Trạch Hạo xong những lời trong lòng của Cố Trạch Vũ thì lập tức im lặng. Từ những trải nghiệm của Cố Trạch Vũ, mới ý thức ngây thơ đến mức nào.
Cố Trạch Vũ vỗ vỗ bờ vai của : “Cho nên, dừng tùy tiện hạ quyết tâm như thế.”
Cố Trạch Hạo suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu : “ đại ca, vẫn Tây Bắc.”
Cố Trạch Vũ nhíu mày, ngờ nhiều với Cố Trạch Hạo như thế mà đứa nhỏ vẫn lọt.
Dường như Cố Trạch Hạo nghĩ gì, giải thích : “Đại ca đừng hiểu lầm, hành sự lỗ mãng, cũng tính sẽ với ca trong năm nay. Đệ siêng năng luyện võ chuẩn mấy năm, đến lúc đủ bản lĩnh sẽ .”
Cố Trạch Vũ chuyện với Cố Trạch Hạo một lúc, ý thức quyết định như thế thì cũng khuyên nữa. Cố Trạch Vũ : “Đã như thế và Thanh Ninh cùng học binh pháp . lúc cũng với Triệu thúc, hai gì hiểu hãy hỏi Triệu thúc. Mặt khác, còn bố trí việc học cho Thanh Ninh, học cũng , bạn học với Thanh Ninh. Đến lúc đó, sẽ kiểm tra việc học của hai .”
Cố Trạch Hạo lập tức cảm thấy sấm sét giữa trời quang đánh lên đỉnh đầu.
“Không cần đại ca!”
Cố Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng: “Làm ? Nghĩ rằng chiến trường cần sách, chiến trường nơi chỉ dựa võ nghệ thể sống sót.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-275-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Cố Trạch Hạo khẽ : “Không cha chỉ dựa sức mạnh mà lập công …”
Cố Trạch Vũ: “…”
Hắn giả vờ như lời của Cố Trạch Hạo, thản nhiên : “Lúc , Tứ thư Ngũ kinh bằng , chẳng lẽ ngay cả binh pháp cũng bằng ?”
Cố Trạch Vũ dùng phép khích tướng rõ ràng như thế, trong lòng Cố Trạch Hạo nặng nề thở dài, chấp nhận lời.
Những chuyện xảy ở phủ Uy Quốc công, Cố Trạch Mộ đều thông qua thám tử ở kinh thành mà hết chuyện. Hành động tự tiện của Liễu gia cũng cho nhíu mày. Hắn vẫn tán thưởng Liễu thái phó, nhưng ngờ so với tài hoa trong triều chính thì chuyện ở nhà rối tung như thế.
Hồng Tùng Nguyên xắn tay áo: “Có cần dùng vài chiêu trả thù Liễu gia ?”
Cố Trạch Mộ lắc đầu: “Không cần.”
Hồng Tùng Nguyên “Ừm” một tiếng, trông vẻ thất vọng.
Cố Trạch Mộ bất đắc dĩ : “Cho dù thế nào thì bên đó vẫn là nhà đẻ của Nhị bá mẫu . Nếu ông thật sự thế thì nàng chịu nổi?”
Hồng Tùng Nguyên : “Ngài thật sự đổi. Lúc ngài chuyện gì cũng cân nhắc đến cảm nhận của ngoài.
Cố Trạch Mộ sửng sốt một chút, sinh sống ở Cố gia nhiều năm như thế cũng xem Cố gia thành . Hắn còn bảo thủ nữa, bắt đầu học cách đặt cảnh của khác, suy nghĩ cho khác. Sự đổi nhẹ nhàng như thế, trong nhà ở chung mỗi ngày vô thức đổi .
Mê Truyện Dịch
Sau khi ý thức điều , Cố Trạch Mộ cũng cảm thấy gì , thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một chút.
Hồng Tùng Nguyên , trong lòng cũng xúc động. Ông và Tiêu Dận quen từ thời thiếu niên, rõ ràng thiếu niên trái tim lương thiện chỉ là quen dùng mặt nạ mạnh mẽ bảo vệ . mang mặt nạ quá lâu dần dần bỏ xuống . Trong lòng Tiêu Dận càng lúc càng cứng rắn, công tích của vô , quần thần kinh sợ, nhưng cũng càng ngày càng cô độc.