Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 274: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 2025-07-07 08:41:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Trạch Hạo hình tượng như thế ở trong lòng đại ca. Hắn thấy đại ca trở về thì vô cùng hưng phấn, vội vàng đặt bút xuống đón tiếp: “Đại ca, ca trở về khi nào thế?”

Cố Trạch Vũ vỗ vai : “Vừa mới về, trở về công lao to lớn của .”

Cố Trạch Hạo ngượng ngùng gãi đầu: “Đại ca đừng , cũng xúc động, nhưng nếu nữa chắc chắn sẽ đánh Liễu Tử Ký thêm một trận.”

Cố Trạch Vũ lắc đầu: “Nếu đánh thể giải quyết chuyện thì cũng quá đơn giản .”

Cố Trạch Hạo phục: “ ít cũng cho Cố gia chúng dễ trêu.”

“Ta thấy chắc.” Cố Trạch Vũ thản nhiên : “Khi nãy còn trông thấy Liễu Tử Ký loanh quanh ngoài phủ của chúng đấy.”

Cố Trạch Hạo đến tên của Liễu Tử Ký thì lông mày dựng lên: “Vậy mà còn dám tới?” Cố Trạch Hạo xắn tay áo chạy ngoài đánh Liễu Tử Ký một trận.

Cố Trạch Vũ thể gì khác ngoài việc giữ chặt : “Tổ mẫu chịu gia pháp, giường thể động đậy. Lúc , nhảy nhót tưng bừng ngoài, chẳng khác nắm thóp ?”

“Nắm thì nắm, gì ghê gớm chứ!” Mặc dù Cố Trạch Hạo thế, nhưng rõ ràng khí thế hạ xuống.

“Được , dạy dỗ . Có lẽ cũng hiểu , sẽ tới nữa.”

Cố Trạch Hạo vô cùng tin phục đại ca, ca thế thì lập tức yên tâm.

Cố Trạch Vũ tiện tay cầm sách bàn học xem thử: “Hiếm khi thấy nghiêm túc như thế, Hạ lẽ tuổi già cũng yên lòng.” khi xem xong, ngạc nhiên: “Là binh thư?”

Cố Trạch Hạo gật gật đầu.

Mê Truyện Dịch

Cố Trạch Vũ buồn : “Gần đây và Thanh Ninh thế, cả đám đều bắt đầu xem binh pháp ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-274-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]

Cố Trạch Hạo chuyện lúc Cố Trạch Vũ còn dạy kèm Cố Thanh Ninh nên cảm thấy kỳ lạ. nhanh chóng vứt suy nghĩ qua một bên, Cố Trạch Vũ mà nghiêm mặt : “Đại ca, suy nghĩ kỹ , theo ca Tây Bắc! Đệ tiếp tục đần độn ngu ngốc thế nữa, kiến công lập nghiệp, chỗ dựa cho nương và tỷ tỷ.”

Cố Trạch Vũ gập ngón tay khẽ gõ đầu Cố Trạch Hạo: “Đệ thế là quăng Nhị thúc ?”

Cố Trạch Hạo cuống lên: “Đại ca, ý đó…”

Cố Trạch Hạo rõ, thiên phú trong chuyện học hành, đừng đậu Tiến sĩ giống đại ca, chỉ sợ thi còn đậu Tú tài. Cũng may võ nghệ của tệ, nếu tiền đồ thì chỉ thể chiến trường.

Cố Trạch Vũ khẽ thở dài một : “Trạch Hạo, chiến trường đơn giản như nghĩ. Đệ vươn lên, chuyện , nhưng cần chiến trường cũng . Vũ Lâm Quân, kinh thương, dựa mặt mũi của tổ phụ, cái gì cũng , cũng thể lập công.”

“Những thứ đó lập công cũng quá khó khăn ! Không chờ đến ngày tháng năm nào, đến lúc đó chẳng càng chịu khổ …”

Vẻ mặt Cố Trạch Vũ trở nên nghiêm túc hơn: “Nếu nghĩ như thế thì càng cho phép biên quan.”

“Vì ?”

“Đệ hiểu bao nhiêu về Tây Bắc và ngoại tộc? Mỗi tháng đều chiến báo hồi kinh, trong phủ đều giữ một phần, xem qua mấy phần? Cho dù là tên lính quèn thì chiến trường cũng g.i.ế.c , g.i.ế.c qua ? Ngay cả con gà còn từng giết!”

Giọng điệu của Cố Trạch Vũ càng ngày càng nặng, lòng tự tin của Cố Trạch Hạo cũng đánh tan tành, đầu cũng càng lúc càng thấp.

Cố Trạch Vũ cũng vì thế mà buông tha : “Đệ vốn lên chiến trường ý nghĩa thế nào, chỉ vỗ đầu một cái quyết định. Bây giờ cũng lớn , chỗ dựa cho Nhị thẩm và Thanh Thù, việc còn lỗ mãng như thế?”

Cố Trạch Hạo khẽ : “Đại ca, sai .” Hắn mấp máy môi, yếu thế : “Đệ chỉ… Chỉ khủng hoảng. Ca và Trạch Mộ đều ưu tú như thế, đại ca văn võ song , dường như luôn gì, đồng thời nhất định sẽ xong. Trạch Mộ còn nhỏ cũng thành tâm phúc của Thái tử điện hạ, còn tham gia trị thủy. So sánh với hai , cảm thấy giống như phế vật , chuyện gì cũng . Giống như tỷ tỷ ức hiếp, cũng chỉ thể đánh Liễu Tử Ký một trận, nhưng thật chẳng giúp gì…”

Cố Trạch Vũ kinh ngạc Cố Trạch Hạo, lúc cảm thấy Cố Trạch Hạo là để tâm chuyện gì, cái gì cũng qua loa cho xong chuyện. Không ngờ Cố Trạch Hạo vẫn chôn những lời trong lòng, chỉ mà thôi.

Cố Trạch Vũ dáng vẻ suy sụp của Cố Trạch Hạo, chậm rãi mở miệng : “Thật cũng ngờ kiên định như thế. Trước khi quyết định Tây Bắc, cũng suy nghĩ do dự lâu. Cho dù khi hạ quyết tâm thì cũng từng lúc hối hận.

Loading...