“Đi ngay!” Liễu thái phó quát lớn Liễu Truyện: “Con lui xuống .”
Đến khi bên ngoài rời hết, mặt Liễu thái phó mới nở nụ bất đắc dĩ, giọng điệu dịu : “Bà thông gia, đứa nhỏ hiểu chuyện, bà chớ trách. Bà cũng đừng tức giận, tất cả cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Mẫn phu nhân hề lay động: “Quý phủ an bài thông phòng cho hài tử, chẳng lẽ chuyện đó cũng là hiểu lầm ?”
“Chuyện …” Liễu thái phó thầm trừng mắt liếc thê tử, đó : “Đây là do con dâu tự ý hành động, là ý của chúng . Chúng dạy bảo nàng .”
Mặc dù Liễu phu nhân thích nhưng cũng thể thuận theo ý của trượng phu, với Mẫn phu nhân: “Bà thông gia, bà yên tâm, Thanh Thù là cháu gái của , con bé uất ước chứ? Hai nha thông phòng đuổi cả .”
Mẫn phu nhân thản nhiên : “Hai vị là ngoại tổ của Thanh Thù, tất nhiên tin tưởng hai vị. mà…”
Liễu thái phó mới thả lỏng trong lòng, khi nửa câu của Mẫn phu nhân thì trái tim nhấc lên.
Mẫn phu nhân : “Cuối cùng Thanh Thù vẫn uất ức, Trạch Hạo trút giận cho tỷ tỷ , nhất thời xúc động nên đánh Tử Ký. Đứa nhỏ việc chừng mực, định dẫn nó đến thỉnh tội, nhưng mà khi phạm sai lầm thì trong nhà cũng dùng gia pháp. Bây giờ Trạch Hạo cũng đang giường dưỡng thương, lẽ thể tới , xin hai vị thứ .”
Liễu thái phó Mẫn phu nhân , trái tim lúc cao lúc thấp. Khi bà thế thì vội : “Chuyện đó cả, bọn chúng là biểu , cãi ầm ĩ cũng chẳng chuyện lớn gì.”
Liễu phu nhân thôi, ai rốt cuộc động gia pháp , dù đều từ miệng Mẫn phu nhân . Trái là cháu trai đáng thương của bà đánh thành dạng , bà sắp đau lòng c.h.ế.t .
Mê Truyện Dịch
bà cũng dám phản bác trượng phu, chỉ thể thầm nhếch miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-269-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Mẫn phu nhân vờ như thấy hành động nhỏ của Liễu phu nhân, : “Ta và Liễu đại nhân suy nghĩ giống , dù cũng là một cháu ngoại trai một cháu ngoại gái, cũng thể quá mức bất công, ngài đúng ?”
Liễu thái phó bà thì hổ đến đỏ mặt, nhưng vẫn đồng ý, ai bảo chuyện nhà lý chứ. Song, dáng vẻ Mẫn phu nhân như thế cũng cho ông yên lòng, lẽ Mẫn phu nhân cũng từ hôn cho nên mới chịu bỏ qua. Ông cũng quan tâm chuyện chỉ trích, chỉ cần thật sự từ hôn thì .
Ai ngờ, Mẫn phu nhân bài như lẽ thường, thấy Liễu thái phó đồng ý, bà nhân tiện : “Liễu đại nhân suy nghĩ giống thì hai nhà chúng hãy bàn bạc chút . Hôm nay từ hôn, cũng nên kéo dài ảnh hưởng đến chuyện thành của hai đứa nhỏ.”
Sắc mặt Liễu thái phó lập tức đổi, ông kiềm nén cơn giận, trầm giọng hỏi: “Cố phu nhân ý gì! Chẳng lẽ đang đùa lão phu?”
Mẫn phu nhân vững, hề hoang mang mà : “Sao Liễu đại nhân thế, ban đầu bà lão cũng rõ ý đồ đến ? Từ lúc bắt đầu, tới vì chuyện từ hôn.”
Lúc , Liễu thái phó mới hiểu Mẫn phu nhân vốn ý nhẫn nhịn. Từ lúc bà bắt đầu cửa cũng giống như nước cờ mà năm đó Cố Tông Bình đánh phủ Định Quốc công. Bà tới vì nhục nhã và ép nhà .
Đã nể mặt mũi, nụ mặt Liễu thái phó biến mất. Hai bên đều gì, trong căn phòng lớn như thế yên tĩnh đến dọa .
Liễu Tử Ký ở ngoài cửa lén cuối cùng cũng nhịn mà đẩy cửa chạy , quỳ gối ở mặt Mẫn phu nhân: “Phu nhân, con sai . Con thật sự sai , chỉ cần từ hôn thì phạt con thế nào cũng !”
Mẫn phu nhân vẻ hoảng hốt thất thố của Liễu Tử Ký, lông mày nhíu . Liễu Tử Ký sách ở gia thục Cố gia nhiều năm như thế, bình thường cũng theo bọn Cố Thanh Thù và Cố Trạch Hạo thỉnh an bà. Bà cũng xem như là đứa nhỏ lớn lên, vốn nghĩ rằng Thanh Thù gả cho sẽ trôi qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. bà ngờ cuối cùng kết quả như .
Liễu Tử Ký thấy Mẫn phu nhân gì, trong lòng hiện lên một tia hi vọng. Hắn vội : “Phu nhân, trong lòng con cũng chỉ Thanh Thù, con cần ai cả. Chỉ cần để Thanh Thù gả cho con, nhất định con sẽ đối xử với , cả đời cũng sẽ để chịu chút uất ức nào.”
Mẫn phu nhân hồn , Liễu Tử Ký đang thề. Lòng của bà dần cứng rắn, bà cúi xuống hỏi: “Nếu ngày mẫu con sắp xếp thêm nha thông phòng thì ?”