Trở về Tào gia, Tào Nguyên tìm Cố Trạch Mộ uống rượu. Cố Trạch Mộ vui vẻ đồng ý.
hiển nhiên Tào Nguyên tìm tới để thổ lộ sự buồn khổ, đến uống ba chén. Cố Trạch Mộ rót rượu cho , hùa theo khi gì đó. Cố Trạch Mộ còn nhỏ tuổi, song sự trầm vượt tuổi. Dạng khi ở mặt khác dễ buông lỏng cảnh giác. Hắn cũng tận dụng triệt để ưu thế của , qua một hồi Tào Nguyên xem như tri kỷ.
“Cố công tử, gạt ngài, bên ngoài trông vẻ quang vinh, nhưng ai áp lực của lớn thế nào?” Gương mặt Tào Nguyên đỏ bừng, uống thêm chén rượu : “Cha và tổ phụ đều xem như đứa trẻ tuy cho sản nghiệp để ngoài rèn luyện, nhưng sản nghiệp thật sự trong nhà cho đụng …”
Cố Trạch Mộ suy nghĩ, vốn dĩ dùng chút biện pháp để Tào Nguyên suy nghĩ , ngờ tay mà chính Tào Nguyên . mà nghĩ cũng đúng, Tào Nguyên bề ngoài vẻ hết lòng thành thật, thật dã tâm cũng nhỏ, suy nghĩ cũng bất ngờ.
Cố Trạch Mộ nhân tiện : “Tào công tử đùa, công tử là trưởng tôn Tào gia, Tào gia đều là của công tử. Sớm muộn gì những sản nghiệp cũng đều thuộc về công tử, công tử đừng nôn nóng.”
Tào Nguyên say khướt khoát khoát tay: “Cố công tử ngài rõ, nếu như lấy những sản nghiệp thì cho dù gia chủ cũng là hữu danh vô thực…”
Cố Trạch Mộ nhíu mày, nhưng theo lời mà hỏi tiếp, trái rót cho chén rượu: “Ta thấy Tào công tử quá lo lắng , thôi uống thêm chén .”
Tào Nguyên uống mấy chén, cuối cùng cũng gục đầu lên bàn, ngủ đến hôn mê.
Lúc Cố Trạch Mộ mới để bầu rượu xuống, nụ mặt cũng biến mất. Hắn lạnh lùng phân phó hầu: “Đưa Tào công tử trở về .”
Sáng sớm hôm , ánh nắng ngày thu chiếu đình viện, bọn hạ nhân ngáp một cái quét sạch lá rụng. Một nhóm nha trong veo như nước bưng khăn, chậu rửa mặt phòng.
Tào Nguyên giường như gì đó bừng tỉnh, đột nhiên dậy, lúc mới phát hiện về tới gian phòng. Hắn xoa đầu đang đau nứt , nhớ chuyện xảy đêm qua, sắc mặt vẻ khó coi. Lúc , khi tìm Cố Trạch Mộ cũng ý dò xét, nhưng ngờ cuối cùng uống đến mức say mèm, cứ thế mà ngủ .
Trên gương mặt đàng hoàng của lộ vẻ âm trầm, lạnh lùng mấy nha : “Đêm qua trở về thế nào?”
Nha run lên một cái, mới : “Là… Là Cố công tử phái đưa ngài trở về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-263-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Tào Nguyên xuống giường, mấy nha vội đến hầu hạ rửa mặt y phục. Chờ khi xong một loạt động tác thì Tào Nguyên khôi phục dáng vẻ ngày thường.
Hắn ăn điểm tâm mà vội vàng chạy tới khách viện.
Cố Trạch Mộ đang bàn chậm rãi dùng bữa sáng, thấy Tào Nguyên đến đây cũng chỉ khẽ gật đầu, cũng đảo lộn tiết tấu của . Trái , Tào Nguyên ở cổng lo lắng.
Đợi đến khi Cố Trạch Mộ ăn cơm, súc miệng xong thì mới về phía Tào Nguyên: “Có chuyện gì mà sáng sớm Tào công tử tới tìm thế?”
Tào Nguyên dừng , là giữ miệng, tính cách cũng đa nghi. Hôm qua vì Lưu Tử Nghĩa kích thích, đó uống rượu cho nên mới những lời bình thường dám . Theo tính cách của , đương nhiên sẽ hoài nghi Cố Trạch Mộ lời khách sáo. lúc thấy dáng vẻ lạnh nhạt tự nhiên của Cố Trạch Mộ thì chắc lắm.
Cố Trạch Mộ rõ mục đích trong lòng , song mặt tỏ vẻ khó hiểu: “Tào công tử?”
Tào Nguyên hồn , nở nụ : “Là thế , đêm qua uống nhiều một chút, nhảm mấy câu với Cố công tử. Mong rằng Cố công tử đừng để trong lòng.”
Cố Trạch Mộ tỏ vẻ hiểu : “Tào công tử yên tâm, chỉ là khi say rượu thì mấy câu bực tức với , cũng gì.”
Tào Nguyên nhớ đến lời quá phận của đêm qua, Cố Trạch Mộ thêm mắm thêm muối, cũng hỏi tiếp, đúng như Cố Trạch Mộ , chỉ trút giận mà thôi.
Tào Nguyên lập tức yên lòng, đối với Cố Trạch Mộ cũng hổ thẹn.
Mê Truyện Dịch
Cố Trạch Mộ thấy cũng cảm thấy kinh ngạc, thứ đều trong lòng bàn tay .
Ngay lúc bên Cố Trạch Mộ đang tiến triển thuận lợi thì bên phía Cố Thanh Ninh phiền phức ngừng.
Thật vất vả nàng mới tách Hoắc Vân Châu và Tiêu Tuân , đưa tiễn hai sư đồ Hạ Nghi Niên và Hoắc Vân Châu. Nàng tưởng rằng như thể thể thanh tĩnh mấy ngày. Ai ngờ lúc Cố gia và Liễu gia bàn chuyện hôn sự của Cố Thanh Thù và Liễu Tử Ký, thì Cố Thanh Thù và Liễu Tử Ký cãi to một trận, thậm chí la hét trong nhà hủy hôn.