Cố Trạch Mộ ở Sung Châu xa xôi ngờ khi dặn dò cũng uổng phí, quả nhiên thành công để cho hai tình địch đối đầu .
Hắn hề ngư ông đắc lợi.
Lúc , Cố Trạch Mộ đang ở cùng Hồng Tùng Nguyên tin tức mới nhất ông tra .
Hồng Tùng Nguyên lắc đầu, sắc mặt hiếm khi nghiêm túc: “Tào gia thật đơn giản.”
“Sao thế?”
Hồng Tùng Nguyên : “Ta dựa theo phân phó của ngài mà tra sản nghiệp mấy năm nay của Tào gia. Tào gia ngoại trừ đất thì thu nhập lớn nhất là từ kinh thương . khi phái xem xét thì thấy sản nghiệp Tào gia cũng tính là nhiều, nhất là việc buôn bán vải vóc. Nghe vân gấm mà Tào gia bỏ tiền lớn nghiên cứu bán cũng lắm. Trước đó, Tào gia lấy vân gấm cạnh tranh với cống phẩm cũng thất bại, đây đối với Tào gia mà cũng tính là tổn thất nặng nề. Trong tình huống , cho dù bọn họ bớt ăn thì cũng nên sống xa hoa lãng phí như thế.”
Mê Truyện Dịch
Cố Trạch Mộ ông thế thì sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Cho nên theo ý ông là sản nghiệp Tào gia chỉ chút ở bên ngoài, chủ yếu là ở trong bóng tối?”
Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu: “Ta ngài , năm đó tang vật tìm thấy trong phủ tổng đốc một trăm vạn lượng. Nếu những vật do Tào gia cung cấp thì cũng là nhỏ.”
Cố Trạch Mộ xoa trán: “Miệng của Tào gia chặt chẽ, gần đây luôn nghĩ cách hỏi thứ gì đó từ trong miệng Tào Nguyên, song vô cùng cảnh giác, moi gì cả. mà vẫn phát hiện vài điều đúng.”
“Ồ?”
Cố Trạch Mộ gì thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa của hạ nhân: “Công tử, Tào công tử đến chơi.”
Cố Trạch Mộ lập tức im lặng, tiếp nữa. Hắn liếc mắt hiệu cho Hồng Tùng Nguyên: “Ông tiếp tục thăm dò , nhớ kỹ đừng rút dây động rừng.”
Hồng Tùng Nguyên gật đầu từ cửa hông.
Lúc , Cố Trạch Mộ mới bình tĩnh : “Mời Tào công tử .”
Tào Nguyên theo hạ nhân , mặt còn mang theo ý : “Trạch Mộ, bọn Ngũ đánh mã cầu, ngài cùng ?”
Bên Sung Châu phỏ biến đánh mã cầu, chỉ nam nhân mà nhiều cô nương gia cũng trang phục cưỡi ngựa sân đánh mấy cái.
Cố Trạch Mộ cảm thấy hứng thú với hoạt động lắm, lúc vẫn luôn từ chối, nhưng là đầu tiên đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-260-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Tào Nguyên cũng hi vọng nhiều, ngờ niềm vui bất ngờ, vội vàng : “Vậy thì quá, sẽ cho thông báo Ngũ ngay!”
Cố Trạch Mộ : “Ta am hiểu về đánh mã cầu, đến lúc đó đánh cũng .”
Tào Nguyên liên tục đồng ý, phái báo tin. Tin tức lập tức truyền khắp phân nửa Sung Châu, quan hệ với Tào gia đương nhiên vui vẻ, nhưng cũng mấy vui.
Đợi đến khi Tào Nguyên dẫn Cố Trạch Mộ đến sân bóng thì thấy nam tử gọi là Ngũ đang tranh cãi với một nhóm khác. Người cầm đầu tên là Lưu Tử Nghĩa, gia đình cũng là hào*. Chỉ là so với Tào gia thì con cháu của Lưu gia tiền đồ hơn nhiều, trong nhà con cháu đậu Tiến sĩ triều quan. Trước hai nhà thù hằn, luôn cảm thấy mắt . Lưu Tử Nghĩa và Tào Nguyên là cùng thế hệ, bình thường hai va chạm cũng ít.
*Thân hào: Nói chung địa vị và thế lực trong xã hội cũ
Tào Nguyên nhướng mày, vội vàng kéo Ngũ qua một bên: “Xảy chuyện gì thế?”
Đối phương buồn bực hơn : “Không tên Lưu Tử Nghĩa tin tức từ mà phái chiếm một vùng từ sớm, còn dùng thái độ phách lối bảo chúng đổi chỗ!”
Sắc mặt Tào Nguyên trở nên khó coi: “Như thế , khó khăn lắm mới dẫn Cố công tử tới đây, nếu nhượng bộ chẳng khiến ngài xem thường chúng ?”
Ngay lúc hai chuyện, Lưu Tử Nghĩa dẫn đến mặt Cố Trạch Mộ.
Vẻ mặt Tào Nguyên căng thẳng, vội vàng ngăn Cố Trạch Mộ, sợ Lưu Tử Nghĩa gì đó.
Cố Trạch Mộ tự , gật đầu với Lưu Tử Nghĩa: “Lưu công tử.”
Lưu Tử Nghĩa về phía Cố Trạch Mộ: “Cố công tử, nếu ngài tới từ thì chúng sẽ đưa nơi cho ngài.”
Cố Trạch Mộ nhạt một tiếng: “Không .”
Tào Nguyên nghi ngờ về phía hai bọn họ, nở nụ miễn cưỡng: “Sao thế? Hai vị quen ?”
Cố Trạch Mộ đầu : “Trước đó từng gặp mặt một , Lưu công tử là trượng nghĩa.”
“Lời của Cố công tử thật khiến hổ thẹn.”
Tào Nguyên thấy hai trò chuyện vui vẻ thì lập tức cảm giác nguy cơ. Hắn thấy Lưu Tử Nghĩa mời Cố Trạch Mộ qua chỗ của bọn họ , Cố Trạch Mộ vui vẻ đồng ý. Tào Nguyên bất chấp cản : “Cố công tử là khách quý nhà , Lưu chặn ngang như thế cũng tử thế gì?”