“ , bây giờ ở Sung Châu thế nào ?”
Cố Thanh Ninh chuyện Cố Trạch Mộ trị thủy ở bên cho Hạ Nghi Niên , chỉ giấu ông việc điều tra bản án cũ của Chiêm Thế Kiệt.
Hạ Nghi Niên liên tục gật đầu, mặc dù ông và Cố Trạch Mộ thể trở thành sư đồ thực thụ, bình thường cũng tranh cãi với , nhưng bất ngờ chung chí hướng. Bây giờ Cố Trạch Mộ việc lợi quốc lợi dân, đương nhiên ông vui mừng.
Cố Thanh Ninh chuyện với Hạ Nghi Niên một lúc mới rời khỏi, lúc nàng ngoài mới thấy Hoắc Vân Châu vẫn còn ở đó.
Hoắc Vân Châu tới mấy bước, nhưng khi Cố Thanh Ninh thấy đôi mắt thì đầu óc trống rỗng. Lời nàng cũng .
Mê Truyện Dịch
Hồi lâu , mới một câu: “Có thể… Đi cùng đến hoa viên ?”
Cố Thanh Ninh và Hoắc Vân Châu cùng đến hoa viên. Lúc là mùa thu, lá cây dần chuyển thành màu vàng, ngay cả trong gió cũng mang theo sự quạnh hiu.
Hai đường nhỏ, bàn chân giẫm lên lá khô phát âm thanh “Sàn sạt”.
Cố Thanh Ninh mặc váy dài màu vàng nhât, tóc chải kiểu Phân tiêu kế rủ xuống đơn giản nhất, đó buộc hoa lụa linh lan và trang sức bằng trân châu. Mặc dù tuổi nàng còn nhỏ, song cũng lộ vẻ thướt tha.
Hoắc Vân Châu dám nữ hài tử bên cạnh, chỉ cảm thấy lòng bàn tay vẫn liên tục đổ mồ hôi. Bình thường là thoải mái ranh mãnh, nhưng ngày thế .
Một hồi lâu , Hoắc Vân Châu mới : “Ta tưởng rằng sẽ đồng ý với .”
Cố Thanh Ninh cong khóe môi lên, : “Ta xem là bằng hữu, bằng hữu ngoài du học, mấy câu với chẳng bình thường ?”
Mặc dù Hoắc Vân Châu chuẩn nhưng lúc nàng thế thì trong lòng vẫn thất vọng. Hắn nhịn mà hỏi: “Ta chỗ nào ? Là… Là vì đầu gặp trêu chọc , vì cảm thấy đủ trầm ?”
Cố Thanh Ninh vẻ mặt khẩn thiết của , trong lòng cảm thấy áy náy. Nếu nàng mà là một tiểu cô nương khác, khi đối mặt với tình cảm chân thành tha thiết của Hoắc Vân Châu thì cũng sẽ rung động.
Chỉ tiếc nàng thể nào chân tướng với Hoắc Vân Châu , chỉ đành : “Không , .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-259-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
“Vậy …” Hoắc Vân Châu kịp thời ngừng , dựa tự tôn còn của thể .
Bầu khí giữa hai cứng , Hoắc Vân Châu hỏi Cố Thanh Ninh vì Cố Trạch Mộ mới chấp nhận . cảm thấy hỏi thế thì vẻ khó , đành buồn bực trong lòng.
Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ, nàng cũng tiếp tục giải thích nhiều.
Cố Thanh Ninh thấy cũng sắp dạo vườn hoa xong, nàng đang chuẩn cáo từ Hoắc Vân Châu thì bên khác vang lên giọng . “Thanh Ninh , ở chỗ ?”
Cố Thanh Ninh và Hoắc Vân Châu cùng sang, thấy Tiêu Tuân nở nụ về phía bọn họ.
Trong giây phút đó, trong lòng Hoắc Vân Châu vang lên cảnh báo, sự chán chường và phiền muộn biến mất còn gì. Hắn giống như bỏ đấu trường chọi gà, thoáng chốc xuất hiện ý chí chiến đấu.
Tiêu Tuân tới : “Thanh Ninh , xuất cung vài chuyện nên tiện đường ghé thăm . Không ngờ ở trong vườn tản bộ.”
Trên mặt Hoắc Vân Châu nở nụ bình tĩnh: “Thanh Ninh, vị là?”
Bình thường, Hoắc Vân Châu đều mở miệng gọi Cố Thanh Ninh là “Cô nãi nãi”, bây giờ đang ganh đua với Tiêu Tuân, vì để thua kém nên thiết gọi tên của Cố Thanh Ninh.
Lúc , Tiêu Tuân mới đưa mắt sang Hoắc Vân Châu, lúc chuyện giống như trong bông kim: “Ta là Tiêu Tuân, bình thường cũng xuất cung, Hoắc công tử nhận cũng bình thường. Song, nhận công tử.”
Hoắc Vân Châu tỏ vẻ giật : “Thì là Tứ hoàng tử điện hạ, thất kính thất kính. Thanh Ninh cũng từng nhắc qua với thần cho nên thể nhận , mong ngài thứ .”
Hai trong, trong mắt lóe lên vẻ chiến đấu.
Từ khi Tiêu Tuân Cố Trạch Mộ phó thác trách nhiệm thì đặt chuyện ở trong lòng. Song, cũng nhiều cơ hội xuất cung, đó hai cũng cơ hội đối đầu. Hắn thể ngờ Hoắc Vân Châu sắp rời kinh thành mà còn quấn lấy Cố Thanh Ninh tha.
Tiêu Tuân hiếm khi cứng rắn, Hoắc Vân Châu cũng nhượng bộ chút nào, bình thường đều lòng , hiếm khi nhắm . Hai cứ ngươi tới , xem thế lực ngang nhiều.
Cố Thanh Ninh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nàng nghĩ tới lúc còn sống thấy hai mang cấp bậc cháu trai tranh giành như giành tình nhân, khiến cho nàng thấy bực buồn .