Tôn Lan Thấm chỉ thất lễ, ngờ dường như Tiêu Hằng hào hứng, cứ thế trò chuyện với nàng g.i.ế.c thời gian. Cho dù thái độ Tôn Lan Thấm lãnh đạm một lòng kết thúc chủ đề cũng vô dụng.
Tôn Lan Thấm cũng mục đích của buổi yến hội là gì, nàng hề hứng thú trở thành cơ của Thái tử, cũng gây phiền phức gì, ước gì cách xa xa.
May mà bao lâu Cố Thanh Ninh và Tiêu Tuân cũng xong chuyện tới.
Trong lòng Tôn Lan Thấm khẽ thở , cho dù là nàng cũng sắp chống đỡ nổi.
Tiêu Hằng sắc mặt đỏ bừng của Tiêu Tuân và vẻ mặt bình tĩnh như thường của Cố Thanh Ninh, chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép thoáng qua .
Sau khi yến hội kết thúc, Trần hoàng hậu gọi Tiêu Hằng cung Khôn Ninh, vẻ mặt tươi : “Hôm nay con cũng thấy hai vị tiểu thư , con thích ai hơn? Nếu thích cả thì thể chọn một là chính phi, một là trắc phi.”
Tiêu Hằng như điều suy nghĩ: “Trước đó mẫu hậu hi vọng con chọn thích, đúng chứ?”
Mê Truyện Dịch
Trần hoàng hậu gật gật đầu: “Đương nhiên, thì cũng cần phí nhiều tâm huyết như thế để tổ chức buổi yến hội .”
Tiêu Hằng lên: “Vậy nhi tử sẽ , hai vị tiểu thư con sẽ cưới ai cả.”
Trần hoàng hậu sững sờ, lập tức trầm mặt: “Hồ đồ!”
“Mẫu hậu đừng vội, con còn lời hết mà.” Tiêu Hằng ung dung thêm: “Con cảm giác gì với hai vị tiểu thư . Hôm nay con gặp một cô nương vô cùng thú vị, nhất định con cưới nàng Thái tử phu, con lấy nàng .”
Tiêu Hằng lời giật gân như thế khiến cho Trần hoàng hậu phản ứng kịp.
Qua một hồi lâu, Trần hoàng hậu mới hỏi: “Là ai?”
“Là con gái của Công bộ Thượng thư Tôn đại nhân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-240-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Đương nhiên Trần hoàng hậu nhớ đối phương là ai, vẫn là Ngụy Tử khẽ bên tai nàng một hồi. Nàng nhớ thì sắc mặt đổi: “Như ! Thanh danh của nàng như thế thể gả hoàng thất, càng đến chuyện Thái tử phi!”
Tiêu Hằng bắt đầu đùa bỡn: “Không mẫu hậu hi vọng nhi tử tìm thích. Bây giờ nhi tử tìm đồng ý?”
Trần hoàng hậu tức giận : “Dù cho tìm con thích thì cũng nên tìm nhân phẩm ! Rõ ràng nàng cố gắng quyến rũ con. Nếu như nữ tử tâm cơ thâm trầm như thế gả Đông cung thì chẳng sẽ loạn cung đình ?”
Tiêu Hằng bất đắc dĩ, nên chuyện xảy khi nãy, quá trình quen Tôn Lan Thấm một . Đừng quyến rũ, ngay cả chuyện mà Tôn Lan Thấm cũng với .
Trần hoàng hậu thấy Tôn Lan Thấm và Cố Thanh Ninh quan hệ thì sắc mặt dần dịu . Có lẽ vì liên quan đến trưởng công chúa Nguyên Gia mà nàng vẫn luôn ấn tượng với đôi song sinh . Tôn Lan Thấm và Cố Thanh Ninh quan hệ , ít nhất nhân phẩm cũng hèn mọn.
mà cuối cùng nàng cũng thể nào quyết định , chỉ thể bảo Tiêu Hằng về .
Chưa đến một ngày, bộ tư liệu của Tôn Lan Thấm đều đặt lên án đài của Trần hoàng hậu. Bỏ qua thanh danh bên ngoài thì Tôn Lan Thấm cũng tệ, hào phóng đoan trang kiêu ngạo tự ti, thêu , là trầm tĩnh. Mà lý do lúc mang thanh danh đó cũng vì phụ tạo nghiệt, một tiểu cô nương như nàng thật sự vô tội.
Cán cân trong lòng Trần hoàng hậu cũng nghiêng một chút, nhưng mà cũng khó quyết định. Vừa lúc hôm đó Tiêu Trạm nghỉ ở cung Khôn Ninh, thấy vẻ mặt nàng buồn rầu thì mới hỏi: “Nàng đang lo lắng chuyện gì?”
Trần hoàng hậu bất đắc dĩ kể chuyện xảy cho Tiêu Trạm .
Tiêu Trạm : “Ta từng qua một câu, là hoàng gia quan trọng nhất là thanh danh, nhưng cũng xem trọng nhất là thanh danh. Nói sơ qua thì cũng lý. Đối với giới tri thức mà thì thanh danh là đồ vật để yên gửi phận, nhưng với chúng mà chỉ là dệt hoa gấm mà thối. Nàng ngại thanh danh để con nhà uất ức, đây chẳng là bỏ gốc lấy ngọn ?”
Trần hoàng hậu Tiêu Trạm thế, lập tức ngượng ngùng: “Vẫn là bệ hạ thấu, là thần ngõ cụt.”
Tiêu Trạm vỗ vỗ bờ vai của nàng: “Cũng trách nàng, nàng cũng lo cho Hằng Nhi quá mà thôi.”
Trần hoàng hậu thở dài: “Đây cũng là sự buồn phiền của việc nương, luôn hi vọng đem thứ nhất cho nhi tử. Cuối cùng cũng nhịn mà kén chọn, sợ chỗ nào cuối cùng hại hài tử.”
Tiêu Trạm nhân tiện : “Nếu như thế thì nàng gọi Nguyên Gia tiến cung hỏi một chút . Muội ở ngoài cung, chắc hẳn nhiều cơ hội gặp đứa bé hơn.”