Tiêu Tuân cũng buồn bã, Tiêu Hằng thấy thế thì giật dây : “Nghe Thanh Ninh cũng tới, dù Trạch Mộ cũng ở đây, dẫn gặp nàng một chút.”
Ánh mắt Tiêu Tuân sáng lên, lập tức lắc đầu: “Không , lừa gạt Trạch Mộ.”
“Đứa trẻ ngốc .” Tiêu Hằng đang chuẩn dạy bảo , ánh mắt qua ngoài cửa sổ. Tiêu Hằng qua nơi nào đó, ánh mắt nghiêm túc lên: “Đó chẳng là Thanh Ninh ?”
Tiêu Tuân lập tức nhảy xuống ghế chạy đến bên cửa sổ, quả nhiên phát hiện Cố Thanh Ninh và một cô nương đúng chung. Ở đối diện hai còn một , vẻ hung hăng, giống như đến kiếm chuyện.
Tiêu Hằng và Tiêu Tuân .
Nói xong hai xuống lầu qua phía bên .
Trương Minh Huyên Tôn Lan Thấm thuyết phục một phen, nàng nhớ chuyện thì đó, mặt biến sắc: “Tiện nhân ! Ta tin tưởng nàng như thế! Vậy mà nàng !”
Trong lòng Tôn Lan Thấm khẽ thở , nhưng vẫn cảnh giác che chở cho Cố Thanh Ninh, tranh cho đầu óc Trương Minh Huyên nghĩ thông thông phát tiết lửa giận lên Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh lưng nàng, bất đắc dĩ ấm áp.
Chỉ dựa thủ đoạn , quý nữ khắp kinh thành ai thể động nàng . Mà Tôn Lan Thấm là con gái quan văn, nàng mới là nên bảo hộ. từ lúc đầu hai gặp mặt, Tôn Lan Thấm luôn vô thức đặt vị trí bảo vệ, điều cho Cố Thanh Ninh nhớ đến kiếp của .
Trương Minh Huyên nghĩ thông suốt kẻ cầm đầu thì cũng giữ các nàng nữa, câu hung dữ rời .
Hai một tiếng, tâm tình cũng thả lỏng.
Vốn dĩ Cố Thanh Ninh đang gì đó với Tôn Lan Thấm, nhưng xa xa thấy Tiêu Hằng và Tiêu Tuân về bên .
Hai đến mới phát hiện Trương Minh Huyên rời , chuyện khó xử.
Cố Thanh Ninh và Tôn Lan Thấm quy củ hành lễ xong cáo lui.
Tiêu Hằng quýnh lên, vội đẩy Tiêu Tuân đến: “Thanh Ninh, Tứ chuyện với ngươi.”
Tiêu Tuân: “…”
Cố Thanh Ninh Tiêu Tuân với vẻ nghi hoặc, nàng chút ấn tượng với Tiêu Tuân. Vị Tứ hoàng tử tính cách dịu dàng, mấy câu sẽ đỏ mặt. So với Thái tử Tiêu Hằng nhanh nhẹn thì lão Tứ nhu thuận càng Thanh Ninh nãi nãi yêu thích hơn.
Tiêu Tuân gãi ót, ánh mắt trong sáng của Cố Thanh Ninh, mặt đỏ lên. Hắn dùng vẻ mặt cầu xin giúp đỡ về phía Tiêu Hằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-239-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Tiêu Hằng giả vờ thấy, với Tôn Lan Thấm: “Vị tiểu thư , và Thanh Ninh vài lời . Chúng chờ .”
Tuy là Thái tử nhưng Tôn Lan Thấm cũng hoảng sợ mà gật đầu, nàng Cố Thanh Ninh, dùng ánh mắt hỏi thăm nàng.
Cố Thanh Ninh cho nàng một ánh mắt “Yên tâm”.
Tôn Lan Thấm thấy quan hệ giữa bọn họ thiết thế thì mới yên lòng, gật đầu hiệu với Tiêu Hằng. Sau đó mới qua một bên khác.
Tiêu Hằng quen khác nịnh bợ, tuy rõ nhiều chỉ phận Thái tử của , cho nên bình thường cảm thấy mấy chuyện vô cùng phiền phức. khi gặp một nịnh bợ, hơn nữa biểu hiện của Tôn Lan Thấm cũng giống như lạt mềm buộc chặt, nàng thật sự hứng thú. Tiêu Hằng cảm thấy cam lòng.
Hắn giả vờ lơ đãng tới bên cạnh Tôn Lan Thấm, khẽ ho một tiếng mà : “Ta và Tứ thấy khác khó hai cho nên mới xuống giúp đỡ.”
Tôn Lan Thấm nở nụ lễ phép: “Đa tạ hai vị điện hạ.”
Tiêu Hằng: “… Không cần khách khí.”
Tiêu Hằng: “Vừa các nàng gì thế? Vì sắc mặt vị tiểu thư khó coi như ? Nếu thể thì cũng đến mức chúng hiểu lầm.”
Tôn Lan Thấm: “Đây là bí mật giữa nữ hài, lẽ tiện với điện hạ.”
Tiêu Hằng: “…”
Tiêu Hằng: “Nàng và Thanh Ninh là bạn ? Các ngươi quen thế nào?”
Mê Truyện Dịch
Tôn Lan Thấm: “Là duyên quen .”
Tiêu Hằng bó tay , mỗi câu của Tôn Lan Thấm đều là kết thúc chủ đề. Hắn thể tìm sai lầm trong lời của nàng, khiến cho cảm thấy vô cùng uất ức.
Tiêu Hằng nhịn mà hỏi: “Tiểu thư là thiên kim của vị đại nhân nào?”
Câu Tôn Lan Thấm thể nào miễn cưỡng lướt qua , chỉ đành : “Gia phụ là Công bộ Thượng thư Tôn Vi Đức.”
Tiêu Hằng suy nghĩ một chút, nhớ tới dáng vẻ vội vàng hấp tấp của vị Tôn đại nhân , : “Nàng cũng giống phụ lắm!”
Tôn Lan Thấm hời hợt trả lời: “Nếu về dung mạo thì thần nữ giống mẫu .”
Tiêu Hằng xong mới ý thức sai, quá mạo phạm . Hắn nghĩ rằng Tôn Lan Thấm sẽ tức giận, ngờ Tôn Lan Thấm thông minh hóa giải.